Dường như,
Cái tên Bộ Kinh Phong này Trần Đức phải nghe qua là chuyện đương nhiên!
Tên hầu nói xong, mặt gã đầy cao ngạo nhìn chằm chằm Trần Đức.
Trần Đức cau mày,
Anh im lặng.
Cảm giác tự cho mình hơn hẳn người khác của một tên hầu ở Côn Luân Hư cũng cao như vậy sao?
“Xin lỗi, tôi từ thế tục mới đến Côn Luân Hư, thật sự không biết Bộ Kinh Phong là ai”, Trần Đức nói thật lòng, không hề nói linh tinh. Thời gian cấp bách, anh không muốn lãng phí thời gian nên xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này!
Đột nhiên Bộ Kinh Phong mở miệng, hai tay hắn ta khoanh trước ngực, mắt nhìn xuống Trần Đức:
“Hóa ra là con kiến hôi của giới thế tục. Loại kiến hôi như mày tao cũng lười giết, chỉ là… vừa rồi mày không nên xuất hiện sát ý. Tao cho mày một cơ hội, nói xin lỗi và nhận sai, tự hủy đôi mắt rồi rời đi”.
Bộ Kinh Phong rất kiêu ngạo.
Hắn ta ghét nhất võ giả khác xuất
hiện sát ý với mình.
Nếu vào ngày thường, loại người như này hắn ta đều trực tiếp giết chết.
Người muốn giết hắn ta, chưa bao giờ hắn ta giữ lại.
Đáng tiếc… Trần Đức quả thực quá mức thấp kém, quá mức đáng cười.
Giới thế tục?
Ha ha!
Giới thế tục trong mắt Bộ Kinh Phong giống như thiên thần khinh thường người phàm, giết loại người như vậy, hắn ta ngại phiền toái và bấn tay.
Vả lại.
Con kiến hôi có thể đến thế giới của con voi cũng không dễ dàng gì, hắn ta rất vui lòng cho đối phương một con đường sống.
Trần Đức lười để ý đến hắn ta, anh làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Vừa tới Côn Luân Hư, anh muốn khiếm tốn không muốn ra tay, hơn nữa thời gian có hạn, quả thật anh không muốn lãng phí.
“Cậu chủ Bộ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ”, tên hầu của Bộ Kinh Phong giễu cợt nói: “Cậu không cần lãng phí thời gian với loại rác rưởi này, để tôi đi làm thịt hắn”.
“Giữ lại cho hắn một mạng”, Bộ Kinh Phong nhàn nhạt nói: “Khoét cặp mắt của hắn là được”.
“Dạ!
tt
Nhận được sự cho phép, tên hầu không do dự, trực tiếp ra tay.
Búa màu đen trong tay cắt qua bầu trời đêm, bay như tên bắn về phía Trần Đức. Trong nháy mắt đã đến sau lưng anh.
“Rác rưởi của thế tục, ha ha!”
Tên hầu cười lạnh, trông cực kỳ âm u, một búa không một chút kiêng kỵ nào bố trực tiếp về phía bả vai Trần Đức. Một chiêu này của gã hết sức tùy ý, gã thấy giết chết một con kiến không cần quá phí sức.
“Rác rưởi?”
Trần Đức dừng bước, anh nâng tay lên, chìa một ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
‘Vù!
ít
Nhất thời,
Búa trong tay tên hầu run rẩy, bả vai gã truyền tới từng trận tê tái, sắc mặt thay đổi lớn, thật sự gã không dám tin: “Sao có thể?!”
Từ lúc nào,
Người của giới thế tục lại lợi hại như
vậy?
Chẳng lẽ,
Là người đứng hàng top trong ba mươi sáu tộc địa sát?
Trong lòng gã sợ hãi đến mức rợn cả tóc gáy.
“Ầm!
ìt
Cùng lúc đó,
Giữa lúc gã sợ hãi, Trần Đức giơ một quyền lên dứt khoát và nhanh nhẹn đánh vào trên đầu búa đen.
Rắc rắc!
Tiếp đó,
Búa nứt rồi!
Búa chế tạo từ thép ròng giống như gương rơi bị vỡ, xuất hiện vết nứt, trong nháy mắt nổ nát vụn.
Một quyền của Trần Đức vẫn chưa dừng lại.
Anh vẫn đang khua múa.
Giây tiếp theo vung lên trên đầu tên
hầu.
Lực không lớn.
Anh nắm chặt vừa phải không có đánh chết gã, mà đánh gã bay lộn ngược thật cao ra ngoài. Vừa hay nặng nề rơi xuống dưới chân Bộ Kinh Phong, trông gã vô cùng chật vật, hôn mê như chó chết.