Ngay khi Trần Đức đứng ra, mười hai món vũ khí đồng loạt đâm về phía anh, thế nhưng, sắc mặt anh chẳng hề thay đổi, hai tay vung lên, phút chốc, mười một món vũ khí dường như bị cuốn vào một cơn lốc quái đản, không thể giải thích nổi. Kể cả những bàn tay đang cầm vũ khí cũng bị hai tay Trần Đức nắm chặt.
“Răng rắc!”
“Rắc rắc!”
“Á!”
Tiếp theo đó, tay Trần Bát Hoang rung lên, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, tay của mười một người kia bị bẻ cong theo một góc độ quái dị, sau đó gãy lìa. Mười một món vũ khí gần như rơi xuống cùng một lúc, phát ra một loạt âm thanh “loảng xoảng”.
Cũng ngay khoảnh khắc đó, Độc Nhãn Tiết – kẻ duy nhất còn sống đã lao đến trước mặt Trần Đức, đoản đao trong tay hắn đâm thẳng vào mi tâm anh.
Khoảng cách cực kỳ gần, chỉ còn không đến 0.01 milimét mà thôi, dù là thần tiên giáng thế cũng khó mà thoát được. Hắn ta tin tưởng 200% rằng mình có thể giết được Trần Bát Hoang, lập công đầu trong hành động lần này.
“Có thêm người cũng chẳng có tác dụng gì! Tên nhóc kia, mày phải chết rồi!”
Trần Bát Hoang chỉ dùng một chiêu đã có thể hạ gục mười một tên võ giả, việc này khiến Độc Nhãn Tiết vô cùng khiếp sợ. Nhưng như thế thì đã sao? Dù có mạnh hơn nữa thì chẳng phải lúc này cũng chết trong tay hắn hay sao?
Hắn vừa dứt lời, đoản đao đã chạm vào mi tâm Trần Đức.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đao của Độc Nhãn Tiết đột nhiên dừng lại.
Dừng ngay trước mi tâm Trần Đức.
Lưỡi đao của hắn bị bẻ cong.
Sức của Độc Nhãn Tiết vô cùng lớn, dường như hắn đã dùng hết toàn lực. Nhưng mũi đao lại không đâm vào như trong tưởng tượng, mà trái lại, lực phản chấn khiến tay hắn run lên, xương khuỷu tay bỗng chốc trật ra, sau đó đứt gãy.
Đây chỉ là hậu quả khi bị phản phệ.
Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Tiêu Mạn Y, Trương Thiên Dương, Tống Ngữ Yên, Lâm Dao cùng với những ông trùm giới kinh doanh trợn mắt há hốc mồm, cả đám dường như chết lặng, ngơ ngác nhìn vũ khí nằm lăn lóc trên mặt đất cùng với mười một tên võ giả và Độc Nhãn Tiết bị bẻ gãy tay.
Sao lại như vậy?
Vì sao lưỡi đao kia lại không đâm vào?
Là ảo giác ư?
Ngoại trừ Trương Thiên Dương và Tống Ngữ Yên, những người còn lại đều không dám tin vào mắt mình, mũi đao sắc bén được chế tạo chuyên biệt lại không cách nào đâm vào mi tâm một người.
Sao có thể thế được?
Hoàn toàn không thể!
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu, nghi hoặc và không dám tin, bọn họ nhìn chằm chằm vào Trần Bát Hoang cứ như gặp quỷ, lúc này, tim bọn họ đập bang bang trong lồng ngực, dường như sắp nhảy ra ngoài vậy.
Dùng cơ thế người thường để đối kháng với đao thép?
Điều này đã hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ!
“Bọn mày thích giết người lắm à? Nếu đã như vậy, Trần Bát Hoang này sẽ chơi với bọn mày!”
Lúc này, Trần Đức ra tay. Một con dao găm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay anh, ngay sau đó, lưỡi đao thình lình xẹt qua cổ họng người ở gần nhất.
“Phụt!”
Tên võ giả kia chết ngay tại chỗ.
“Vèo!”
Kế đó, thân hình anh bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa, anh đã đứng sau lưng một tên võ giả. Tên kia vừa há miệng định kêu lên thì dao găm trong tay anh đã đâm vào miệng hắn, lưỡi đao nhẹ nhàng xoay tròn, xoắn nát dây thanh quản của hắn.
“Không… Không… chạy mau!”
Chín tên võ giả còn lại đều sợ đến mất hồn mất vía, bọn họ chưa bao giờ gặp phải một đối thủ mạnh đến như vậy.
Nhưng mà…
Động tác của Trần Đức quá nhanh, một bước đi giết một người.
Mỗi lần thấy bóng anh, sẽ có kẻ nào đó ngã gục.