Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trên thang trời, tinh thần của tất cả mọi người bỗng chốc tăng cao, nhìn chằm chằm cánh cống không rời mắt!

Cuối cùng cũng mớ ra!

Trần Tử Phi làm được rồi!

Một mình lay động cả cống Thiên Cung!

Tuy là bọn họ không thể có được cơ duyên bên trong, nhưng trong lòng họ vẫn có thứ cảm xúc chờ mong dạt dào.

Bọn họ chờ đợi suốt mấy ngày nay, cũng chí muốn chờ đến lúc cánh cổng mở ra, xem coi Thiên Cung đó rốt cuộc đang cất giấu thứ gì thôi mà?

Dù là Lăng Nhất Hải, Đoàn Phong Trần, Hoắc Hạo, An Như Yên hay Tu La Tử, thì tất cả các cao thủ đều trở nên căng thắng, tim đập nhanh.

Dù là người lạnh nhạt hờ hững như Động Cô Huyền, thì bấy giờ cũng ngấng đầu lên, nhìn cánh cống đang dần mở ra.

Tốc độ cánh cổng Thiên Cung mở ra không nhanh, hai cánh cổng trắng như tuyết sừng sững mang theo thứ âm thanh nặng nề, chậm rãi mở ra.

Tinh thần và ánh mắt của tất cả mọi người đều kéo về phía nó, không ai muốn dời tầm mắt mình sang chỗ khác, bỏ lỡ khoảnh khắc mình đã chờ suốt mấy ngày nay.

“Ầm ầm!”

Vài ba phút sau, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng cánh cổng đó cũng hoàn toàn mở ra, một hành lang thật dài, nhìn không thấy điếm cuối đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

“Không ngờ lại là một hành lang…”

“Mau nhìn kìa, hai bẽn vách tường có một số hình vẽ, hình như nó ghi lại chuyện gì đó…”

“Bên trong Thiên Cung chắc chắn sẽ có cơ duyên rất lớn!”

Võ số võ giả nhìn chằm chằm cánh cống Thiên Cung rộng mớ kia với ánh mắt đỏ rực, nếu bản thân có thể đi tiếp, chắc chắn bọn họ sẽ là người đầu tiên xông vào!

Trước cổng Thiẽn Cung, Trần Tử Phi cũng vô

cùng kích động, sự kích động đó… Chẳng khác gì một thằng khờ suốt ngày ru rú trong nhà, chỉ nói chuyện với con gái người ta thôi cũng đỏ mặt, để rồi đến một ngày, nữ thần mà hắn ta thầm thương trộm nhớ bấy lâu lại tìm đến tận phòng, chính là cảm giác xúc động đó, dường như có thể khiến máu nóng trong người Trần Tử Phi dâng cao, hai mắt đỏ bừng, tim đập điên dại, suýt chút nữa chảy máu mũi!

Nhưng hắn ta lại không hấp tấp lao vào trong.

ớ cái nơi như đảo Khốn Long này, đi đến đâu cũng có thể gặp phải nguy hiểm, trước đó khi tiến vào Thiên Cung, rất nhiều người đã chạm phải điều cấm mà bỏ mạng.

Vì thế, tất nhiên hắn ta không dám lơ là, lại càng không dám xông thẳng vào.

Dù sao bây giờ cũng chỉ có mình hắn ta đủ tư cách tiến vào Thiên Cung, chẳng còn người nào khác, hăn ta cũng không sốt ruột, dùng thần hồn do thám bên trong, kiểm tra xem có nguy hiểm gì không.

Khoảng vài giây sau, hẳn ta đã xác định.

Bên trong rất bình yên!

Không có nguy hiểm gì!

Vì thế.

Hắn ta hành động!

Đi từng bước một đến cổng Thiên Cung.

Tim của tất cả mọi người cũng trở nên căng thẳng theo từng bước chân của hắn ta, có lẽ, cách rời khỏi đảo Khốn Long nằm ngay bên trong Thiẽn Cung đó!

Trần Tử Phỉ là người duy nhất có thể vào Thiên Cung, cũng có thể là người duy nhất tìm được cách rời khỏi nơi này, tất nhiên là bọn họ cảm thấy căng thẳng rồi!

Đương nhiên.

Cũng có một số người hào hứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK