động, điẽn cuồng ập vào khu mộ, anh hít sâu một hơi, không hề do dự, từng bước đi vào!
Vừa bước vào trong.
Thì cánh cổng sau lưng anh đã đóng lại một lần
nữa!
“Cấn thận một chút, nơi này nhìn đâu cũng thấy quái dị”.
Trong thức hải, Linh Lung vô cùng cảnh giác và cấn thận.
“ừm”.
Trần Đức cũng thế, tuy có được ma huyết đã là một cơ duyên lớn, nhưng nếu không thể sống sót rời đi thì cái gì mà ma huyết, cơ duyên gì đó, tất cá đều là giả, đều bằng không!
Bộp bộp bộp…
Bên trong con đường trống trải đó, chí có tiếng bước chân của Trần Đức.
Anh đi rất chậm, rất cẩn thận!
Khoảng chừng năm giờ sau.
Cuối cùng Trần Đức cũng nhìn thấy chút ánh
sáng!
Thứ ánh sáng màu đỏ.
Cùng với những bước chân anh tới gần, vầng sáng đó ngày càng rực rỡ, ngày càng chói lóa!
Khi anh đi một bước cuối cùng.
Trước mắt là một khung trời rộng mở sáng
Một đại điện rộng lớn hiện lên trước mẳt anh.
Trong đại điện, rất trống trải!
Đập vào mắt anh đầu tiên chính là một bức tượng!
Đó là bức tượng cao tận mười trượng, đôi mắt to như chuông đồng, sáu cánh tay và sau lưng mọc thêm đôi cánh kim loại!
Tròng mắt của pho tượng đang nhìn chằm chằm cứa vào, hệt như đang nhìn đăm đăm vào Trần Đức!
Bốn cánh tay kia cầm những thứ vũ khí khác nhau, hai tay ớ giữa lại đang nâng một chiếc quan tài!
Quan tài đó có vẻ được làm từ gỗ, dài hơn ba mét, rộng một mét!
“Quan tài bằng gỗ mà có thế giữ được lâu như vậy hả?”
Trần Đức dừng bước, lại nhìn chằm chằm chiếc quan tài kia, thì thào tự hỏi.
“Không thể, vậy nên quan tài đó không được làm bằng gổ, dù có làm bằng gổ thì cũng không phải là loại gỗ bình thường”.
Linh Lung nói: “Nếu là loại gỗ bình thường, thì nó chỉ chứng tỏ một điều”.
“Điều gì?”
Trần Đức hỏi.
“Chứng tỏ trong quan tài đó là một người rất mạnh, hơn nữa còn mạnh đến mức anh không thế tưởng tượng nối, đủ đế gổ khô có thể mãi mãi giữ được trạng thái đó đến vĩnh hằng”.
‘Vù vù!”
Linh Lung vừa dứt lời.
Thì đột nhiên.
Trong đại điện trống trãi bỗng chốc vang lên thứ âm thanh quỷ dị mà chẳng có chút dấu hiệu nào.
Trần Đức thấy rất rõ, bức tượng to đùng đó đang trừng mắt nhìn mình!
Trong đại điện, bức tượng vốn không có chút sức sống bỗng chốc nhìn thẳng về phía Trần Đức trong nháy mắt, đôi mắt đó hệt như mắt người sống vậy.
‘Sao lại thế này?”
Linh Lung giật mình, giọng nói cực kỳ căng thẳng.
Trần Đức thì chẳng có thay đổi gì nhiều, anh chẳng nói chẳng rằng, không hề e ngại bình tĩnh nhìn bức tượng đó, mắt đối mắt.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt!”
Cùng lúc đó, quan tài trong tay bức tượng phát ra động tĩnh quái lạ, có thế thấy rất rõ chiếc nắp quan tài lại từ từ mở ra, bên trong quan tài gổ không có chôn một người nào như lời Linh Lung nói. Mà là một quan tài máu!
Dóng máu màu đỏ sậm lóe lên sức sống hừng
hực!
“Ma huyết, tất cả đều là ma huyết!”
Nhìn quan tài máu đỏ sậm đó, Linh Lung đánh mất bình tĩnh, cô ta cứ tưởng trong quan tài là một cao thủ, nào ngờ cả quan tài đều là máu?
Đống máu đó dùng đế làm gì?
Trần Đức đứng yên tại chỗ, lẳng lặng chờ, ngoài ra anh còn cỏ chút mong đợi, hào hứng, anh có cảm giác mình sâp chứng kiến kỳ tích!
Trong ánh mât của Trần Đức.
Sau khi nắp quan tài được mở ra hoàn toàn, thì đống máu phẳng lặng đó bổng chốc… Bổng chốc như nước sôi trào lên, không ngừng lan tràn ra khỏi thành quan tài!
Bức tượng…
Đang hút lấy đống ma huyết đó!
“Lạch cạch, lạch cạch!”
Sau bảy, tám hơi thở, da thịt bức tượng đó bắt đầu có sự thay đổi, hóa thành máu thịt, chỉ trong chưa đến năm phút ngắn ngủi, bức tượng khổng lồ đó đã sống lại!
Rõ ràng chí là một bức tượng nằm im đó, thật sự đã sống lại!
“Mau chạy thôi!”
Sâu trong thức hải, Linh Lung đột ngột hét to, tâm trạng căng thắng đến lạ, cô ta nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, không thể tin được bức tượng đó lại sống dậy!
Nên biết rằng đó không phái là người!
Mà là ma!
Chính là ma có thế đánh ngang tay với thần mà các võ giả hay nói!
Trong lúc chờ dịch thêm chương mới bạn có thể đọc thêm các truyện sau tại nhayhȯ. com nha:
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên Lâm Mộc Báo Thù Tuyệt thế dược thần Đoàn sát thủ tiến hóa thần cấp Vô thượng Luân hồi chi môn