Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các vị, còn có ai muốn thử không?”, thấy càng lúc càng ít người tiến lại gần thần kích Định Thiên, cùng với thời gian trôi, thậm chí không còn ai dám tiến lên, Vân Diệp lại cười hỏi lần nữa: “Nếu không còn ai, vậy thì tỏi đế đệ tử của Cát lão, cậu Sở Hiên lên thử đây”.

“Vân Thánh chủ, chúng tôi thực sự không thế, kích Định Thiên này không có duyên với chúng tôi, ha ha”, Trương Hằng Chi cười nói: “Đã không có duyên thì không cưỡng cầu”.

“Đúng thế, Vản thánh chủ, đế cậu Sở thử đi”.

“Chúng tôi cũng muốn chứng kiến thực lực của cậu Sở!”

Vừa nghe thấy sớ Hiên muốn đích thân lẽn, mọi người lập tức nối hứng thú.

Nói Sở Hiên là cường giả hàng đầu ở đây cũng không hề quá.

Hơn nữa còn là đệ tử của trưởng lão học cung Đạo Vận!

Bất luận thực lực hay thân phận, mọi người đều rất muốn xem hắn ta biếu diễn, tràn đầy kỳ vọng với hắn ta.

“Đợi đã!”

Nhưng đúng lúc này, trong đám đông đột nhiên có một giọng nói hơi bất lực, lúng túng vang lên: “Vân thánh chủ, tôi cũng muốn thử”.

Cùng với lời được nói ra.

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về hướng tiếng nỏỉ truyền đến theo bản năng, hướng đó ở trong góc rất xa.

Mọi người nhanh chóng nhìn thấy người vừa lên tiếng, sắc mặt cũng phải hơi sững sờ.

Người này không phải Trần Bát Hoang thì là ai?

“Xin lỗi, Vân thánh chủ, vừa nãy tôi mải quan sát, không kịp thử, bây giờ… khụ., còn thử được không?”

Trần Đức rất khách sáo, Vản Diệp là bố của Vân Tịch Dao, nơi này lại là địa bàn của đảo Định Thiên, vẫn phải có lề tiết cần có, trước nay anh luôn là người trọng quy tâc, chí cần người khác trọng quy tăc, thì anh sẽ làm theo quy tẳc.

“Cậu nhóc, cậu đang nằm mơ à?”, một người đàn ỏng trung niên bẻn cạnh Trần Đức lướt nhìn anh từ đầu đến chân một cái, khỉnh miệt nói: “Cảnh giới Cố Bản, ha ha… tôi thấy cậu đừng lãng phí thời gian của mọi người, lãng phí thời gian của cậu sở thì hơn”.

“Ha ha, đúng thế, người cảnh giới cố Bản như cậu góp vui cái gì hả?”

“Bao nhiêu người ở đây khỏng làm được, cũng khỏng lượng sức mình xem mấy cân mấy lạng”.

u II

Xung quanh Trần Đức, hết người ngày đến người khác đều vô cùng cạn lời, hiến nhiên không ngờ người lên tiếng lại là một kẻ có cảnh giới thấp như vậy.

Nhưng cũng có rất nhiều người nhận ra Trần Đức.

“Anh ta chính là Trần Bát Hoang, mấy ngày trước khuấy động sóng gió ở thành Bồng Lai!”

“Là anh ta? Vãi! Anh ta yếu vậy hả? Chẳng phải đồn rằng anh ta mạnh đến mức khiến người ta phát run sao?”

“Thổi phồng đấy, có mạnh đi nữa cũng là tên cặn bã Cố Bản!”, trong đám đông, Sở Kiều hừ lạnh lùng nói: “Sớm đã ngứa mât với anh ta rồi, không ngờ anh ta còn dám đến đây tự làm xấu mặt ở nơi như này!”

“Vãi, liên quan gì đến các người, còn bàn tán một cảu, có tin tỏi thịt các người không?”

Trần Đức còn chưa nói, Tu La Tử bên cạnh anh đột nhiên đứng lên, bá đạo rút dao thái đặt lên bàn, ánh mắt u ám lóe lên, tràn ngập ý âm lạnh, khí tức âm u đáng sợ, khiến những người gần đó phải ngậm miệng.

“Người chia theo bầy, vật họp theo loài, kẻ bẩn thỉu quả nhiên đi với kẻ bẩn thỉu”, ờ phía xa, Trương Hằng Chi cười ha ha nói, hiến nhiên đã nhận ra lai lịch của Tu La Tử.

“Người của tộc Tu La chẳng phải là chuột qua đường sao, còn dám nhảy ra, có tin bọn tao liên thủ, trừ hại cho dân không?”, Lâm Hàn Quang nhếch lên nụ cười bạc bẽo, chế nhạo: “Với thực lực của tao, giết một Tu La Tử như mày, vô cùng dề dàng”.

“Lại đây lại đây, có giỏi thì động vào tôi xem”, Tu La Tử bật cười, đối chọi gay gẳt: “Không động được vào ông, ông đây coi thường các người”.

Trong lúc nói, Tu La Tử trực tiếp vụt người nhảy đến trước Lâm Hàn Quang, vươn cố đến trước ông ta: “Lên đi lẻn đi, chẳng phải ông rất lợi hại à, chém đi!”

Ngoài miệng thì Lâm Hàn Quang rất hống hách, nhưng thực sự đối diện với Tu La Tử, thì rất nhát gan, không dám ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK