Lại là một đấm rơi xuống người Cơ Tuyết, trong chốc lát, trước ngực Cơ Tuyết đã có thêm một lỗ máu.
“Huyết Đồ!”
Giọng nói trầm thấp của Trần Đức vang lên, hai mắt đỏ như máu, ngọn lửa giận bùng lên trong lồng ngực anh, nguyên khí màu vàng bốc lên, Ly Hỏa cũng được khởi động.
“Sao, ha ha, muốn ra tay hả?”
Huyết Đồ khinh thường hừ nói: “Có gan thì mày cứ thử xem, tao có thế bảo đảm, chỉ cần mày ra tay,
thì người chết không phải tao mà là một trong hai đứa này đấy!”
Trần Đức đang muốn ra tay, liều mạng đến cùng thì chợt cứng đờ.
Anh không dám cược.
Trước đó anh đã dùng hết sức cũng không thể giết được Huyết Đồ, bây giờ sao có thể làm được cơ chứ?
“Trần Bát Hoang, tao hiểu rất rõ kẻ như mày”.
Huyết Đồ suy tư nói: “Tra tấn mày, giết mày cũng không thể đào được gì từ trên người mày. Nhưng tra tấn con đàn bà của mày, nhất là kẻ mày quan tâm thì hoàn toàn khác nhé, trước mắt tao thấy nó rất hiệu quả, đúng chứ?”
“Bốp!”
Trong lúc nói chuyện.
Một bạt tai của Huyết Đồ đã rơi lên mặt Cơ Tuyết.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cơ Tuyết lập tức trở nên đỏ hồng, sưng phồng lên.
Đau đớn thấu tim khiến cô ra muốn khóc!
Nhưng.
Lại không thể khóc được.
Trói buộc của Huyết Đồ quá kinh khủng, đế tránh lỡ như, tránh bất kỳ biến cố nào xuất hiện, Cơ Tuyết và Bạch Tĩnh Vân chẳng những không thế cử động, thậm chí còn không thể khống chế được việc rơi nước mắt.
Có thế thấy rất rõ.
Một cái tát của Huyết Đồ đánh xuống, mí mầt Trần Đức liên tục nảy lên, sắc mặt lại trở nên khó coi hơn vài phần. Hơi thở trên người, nguyên khí bên trong điên cuồng dâng lên, như bão táp, cũng giống gió mạnh, Ly Hỏa bập bùng, gào thét, hệt như một con thú hoang, một con thú hoang đang nổi giận!
“Là một võ giả thì không nên có quá nhiều vướng bận, trước kia, để không có thứ gì níu chân mình, tao đã tự tay giết chết cha mẹ, em trai, chị gái, cả đời không cưới vợ, không sinh con, không quan tâm đến bất kỳ một người nào”.
Hai mắt Huyết Đồ cũng đỏ lên, lạnh lùng đến lạ: “Huyết Đồ tao đã phải trả giá quá nhiều chỉ đế tu võ, mới dần trở nên mạnh hơn, có được cơ duyên thuộc về mình. Mà mày, Trần Bát Hoang, không xứng có được cơ duyên, không xứng có được những bí mật
đó”.
“Bốp!”