Lúc này, Trần Đức cũng đứng ra, nói: ‘Tông chủ, tôi cũng tham gia”.
Đoạn Nguyên và Trần Đức muốn đến núi Thái Cực, không ai cảm thấy ngạc nhiên, dẫu sao những người mới đến Lưỡng Nghi Tông, ai lại không muốn đến núi Thái Cực đế thứ cơ duyên chứ?
Chỉ là, mọi người không ngờ lần này đến cả ba người Diệp Vô Song cũng muốn thử đi lại xem.
Lập tức, hàng trăm đệ tử trung tâm cũng bước lẻn, cũng đều muốn đi thử vận may trước khi đến Thánh Khư.
Đối với việc này, Trình Lâm Phong khá vui mừng: “Được rồi, nếu đã như vậy, hãy gọi thú cưỡi của mọi người đến đây, cùng nhau đi đến núi Thái Cực!”
Trình Lâm Phong vừa dứt lời, Diệp Vô Song dẫn đầu lấy ra một chiếc còi, tiếng còi rít chói tai vang lẽn, chưa đến ba giây, một tiếng chim kêu truyền đến, trên bầu trời xuất hiện một con khống tước màu sắc sặc sỡ!
Con khổng tước ríu rít, ngoan ngoãn đáp xuống bẽn cạnh Diệp Vô Song, trông có vẻ vô cùng thân thiết.
Đồng thời, hàng trăm đệ tử cũng lần lượt dùng
các phương thức khác nhau gọi thú cưỡi của mình, ngoài con khống tước của Diệp Vô Song, còn có con hạc ba đầu của Lưu Tuấn Hiền, trỏng giống như hạc trắng ở địa cầu nhưng lại có ba đầu, chim thương ưng của Tiêu Chính Thái to gần như khổng tước.
Ngoài ra, trong tám trăm đệ tử trung tâm, còn có mười mấy chim bay cùng một vài thú chạy có hình dáng kỳ lạ, chẳng hạn như con báo to như con trâu, cao hơn hươu cao cổ, đầu như sư tử, thân lạc đà, thậm chí còn có con hổ toàn thân rực lửa, một con ngựa có đôi cánh màu trắng!!!
Đoạn Nguyên vẫn còn có thể tiếp nhận cảnh tượng trước mắt, trong giới của anh ta cũng không ít người dùng những thứ này làm thú cưỡi, còn Trần Đức chỉ kinh ngạc một chút rồi khôi phục lại bình tĩnh.
Anh đang dần quen nhìn vấn đề dưới góc độ của Vân Tiêu Giới, dã thú ở thành Thông Thiên và Côn Luân Hư hung tợn hơn nhiều so với ở địa cầu, huống hồ là ở đây?
Phía trước Trình Lâm Phong đã xuất hiện một con sư tử cực lớn, lúc con sư tử đực hít thở, không khí trước xoang mũi cuộn thành từng lớp sóng, phủ phục ở trước mặt ông ấy, vô cùng uy nghiêm: “Bát Hoang, Đoạn Nguyên, các cậu vừa tới Lưỡng Nghi Tông, còn chưa tới núi Linh Thú thuần phục thú
cưỡi, cưỡi Truy Phong Sư cùng tôi đi!’
“Vâng, tông chú!”, Đoạn Nguyên đồng ý.
Trần Đức sờ chóp mũi, ngồi trên thú cưỡi với một ông già, có vẻ…có hơi kỳ quái nhỉ? Trong lòng anh muốn từ chối, vì vậy liền nói: “Tông chủ, núi Linh Thú cách đây rất xa sao? Hiện tại không thế đi thuần phục một con sao?”
“Phụt!”
Tiêu Chính Thái không nhịn được, đột nhiên cười lẻn: “Núi Linh Thú đương nhiên không xa, chính là ngọn núi phía trước, nhìn thấy không? Nhưng mà, anh cho rằng thuần phục lỉnh thú là trò trẻ con sao? Thứ đó không phải dựa vào may mắn mà thuần phục được, thuần phục một con lỉnh thú, ngân thì là ba đến năm ngày, dài là ba đến năm tháng, thậm chí là nửa năm một năm, anh cảm thấy chúng tôi có thời gian chờ anh sao?”
Tiêu Chính Thái nhìn Trần Đức giống như nhìn một tên quẽ mùa, thực sự không hiểu tẽn Trần Bát Hoang sao lại đến kiến thức cơ bản như này mà cũng không biết.
“Tôi cảm thấy tôi không cần thời gian lâu như vậy, tôi chỉ cần, ừm…”, trẽn mặt Trần Đức hiện lẻn ý cười nhàn nhạt, suy nghĩ một chút rồi nói với Tiêu Chính Thái: “Tôi chỉ cần ba đến năm phút là đủ, với
khoảng thời gian này, có thể đợi được chứ?”
Ba đến năm phút?
Trần Đức vừa nói những lời này, hơn năm ngàn người có mặt, bao gồm cả mấy vị trưởng lão đều cười, bất lực lắc lắc đầu, tên mới đến này đúng là không biết gì!
Ba đến năm phút, thật sự coi dã thú, lỉnh thú ở núi Linh Thú là vật nuôi trong nhà sao? Ngay cả con dã thú có thực lực vô cùng vô cùng yếu cũng không thế bị thuần phục trong ba đến năm phút, bôi vì, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dã thú hoàn toàn ở trong trạng thái thà chết chứ không chịu khuất phục, cho dù chết cũng sẽ không khuất phục làm thú cưỡi.