Dưới cơn thịnh nộ, Ưng Hoa Thủy di chuyển với tốc độ rất nhanh, trong một phần mười hô hấp, một trảo rơi xuống đầu Trần Đức.
“Nếu mày muốn tìm đến cái chết như vậy, thế thì mày hãy chết đi”.
ưng Hoa Thúy hung hăng nhào tới, nhưng Trần Đức không hề hoảng hốt, tay dâng lên từng đường điện mang màu vàng, Trấn Lôi Ấn và Côn Bằng Phù Hư thân pháp cùng thi triển, đột nhiên lại biến mất tại chỗ, ra sau tới trước, đánh về phía ưng Hoa Thủy.
“Tí tách!”
Giống như sấm mùa xuân nổ vang, cơ thế ưng Hoa Thủy chậm lại, bị điện mang bao phú hoàn toàn, một giây kế tiếp, ưng Hoa Thủy đã bị thương nặng!
Phụt!
Toàn bộ cơ thể của bà ta bị cắt làm đỏi, máu thịt mơ hồ, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Đôi mắt già nua nhìn Trần Đức với vẻ kinh hoàng đờ đẫn, không thế tưởng tượng nổi giống như gặp quỷ, bà ta nói một cách khó khăn:
“Mày… mày… mày sao có thế biết… Nhân Vương
Ấn!”
Nhưng Trần Đức cũng không trả lời bà ta, anh lại ngưng kết ấn ký, một ấn lớn đột nhiên hiện lên, từ trên trời hạ xuống, liên tục nghiền.
“Phụt!”
ưng Hoa Thủy bị nghiền thành máu, chảy xuống mặt đất, nhìn cực kỳ gai mât!
Không chỉ mình bà ta chết,
ưng Thanh Khoa ở bên cạnh cũng đâ bất tỉnh, chết hắn hoàn toàn!
Tất cả mọi người trong Lưỡng Nghi Tông đều chấn động nhln cảnh này.
Toàn bộ đại điện rơi vào tĩnh lặng!
Kim rơi có thể nghe thấy!
Trần Bát Hoang… quá mạnh!
Hai chiêu và dùng thực lực cánh giới Thiên Tôn lại chém chết võ giả Thông Thần đính phong!
Nếu như trước đó giết Quan Vân Dương, mọi người cho rằng may mân, vậy thì bây giờ Trần Bát
Hoang lại một lần nữa dùng thực lực hoàn toàn chứng minh được bán thân mình!
Yêu nghiệt!
Quá yêu nghiệt!
Tất cả mọi người rơi vào chấn động, hồi lâu không nói, gần như đã nghẹt thở!
Hai tay Trần Đức đưa ra, chỉ ý của nhà họ ưng trên mặt đất đã rơi vào tay anh.
Trong cả quá trình, anh đều ung dung tùy ý.
Giống như làm chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
“Kêu người thu dọn chỗ này đi”, Trần Đức cảm nhận thấy xung quanh tĩnh lặng, anh khẽ mở miệng nói phá vỡ yên lặng nơi đây.
“Ách… được…”
Y Thái Cực là người đầu tiên lấy lại tinh thần từ trong chấn động, ông ta sai người đi lên dọn dẹp sạch vết máu, sau đó thận trọng nói:
“Bát Hoang, bọn họ đều lè người của nhà họ ưng, cứ giết chết như vậy, e rang Lưỡng Nghi Tông sẽ gặp đại nạn đó!”
“Lão Y, ông yên tâm, chí cần giữ làm tốt chuyện giữ bí mật, ai mà biết bọn họ là do tôi giết? Ngộ nhỡ bọn họ chết trên đườngvề nhà họ Ưng thì sao?”
Trần Đức nhẹ nhàng cười một tiếng, an ủi Y Thái Cực.