“Nhóc con, dựa vào cậu, mà muốn giết lão phu, kẻ ngốc nói mơ, mượn ngoại lực, chỉ được một thời gian ngắn thôi, tôi không tin cậu chống cự được bao lâu!”
Cát Phong Hành không hổ là trưởng lão học cung Đạo Vận, bất kế trong lòng chấn hãi thế nào, hoảng sợ thế nào, chỉ cần một phần ngàn giây, đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ông ta đã nhìn ra Trần Bát Hoang mượn ngoại lực, tuy không biết nguồn gốc của sức mạnh đó.
Nhưng không quan trọng, trong nhận thức của ông ta, bất luận là cách gì, chỉ cần tăng chiến lực, đều sẽ gặp phản phệ, giống như một chưởng vừa nãy, tuy mạnh nhưng phản phệ cũng rất kinh khủng!
Hơn nữa, cố cưỡng nâng cao, sẽ khỏng duy trì được quá lâu!
Cho nên ông ta chỉ cần kiên trì, kiên trì đến khi ngoại lực đó rút hết, biến mất!
Đến lúc đó, Trần Bát Hoang chết chắc!
“Ầm!
Khoảnh khắc Trần Đức cử động, bàn tay già nua của ông ta xuất hiện thêm một thanh kiếm!
Một thanh kiếm có rãnh máu đỏ rực giữa thân!
Rãnh máu rất dài.
Kiếm cũng vô cùng sắc bén.
Bên trong rãnh máu chứa không biết bao nhiêu máu tươi.
Dưới lưỡi kiếm đó cũng có không biết bao nhiêu người bỏ mạng!
Tóm lại.
Thanh kiếm sắc bén vừa xuất hiện thì không gian xung quanh lập tức bốc lên mùi máu tanh gay mũi!
Cái mùi đó thật sự rất nồng, rất dề ngửi thấy.
*Cập nhật chương mới nhất tại tamlinh247.com.vn
Trường kiếm vừa xuất hiện thì không gian dưới lưỡi kiếm nhanh chóng nứt ra một khe hở!
“Keng!”
Trường kiếm khẽ run lên, cánh tay Cát Phong Hành xoay tròn, những đường kiếm hình tròn nhanh chóng lao vụt đi, mười kiếm, trăm kiếm, ngàn kiếm, vạn kiếm, kiếm phong như mưa chặt đứt Lỵ Hỏa, dập tắt nó, lại ngăn cách Hổn Độn Tử Kim Lõi bẻn ngoài, phá tan.
Có điều.
Ông ta vừa mới đối phó Ly Hỏa và Hổn Độn Tử Kim Lôi xong.
Thì bóng dáng Trần Bát Hoang đã tới gần, Tự Tại Thần Ma Thân cùng kích Định Thiên buông xuống cùng lúc!
“Ầm!”
Phản ứng của Cát Phong Hành rất nhanh, đầu tiên là tránh thoát Tự Tại Thần Ma Thân, bởi vì với ông ta mà nói, Tự Tại Thần Ma Thản có tính uy hiếp lớn hơn một chút, nhưng đáng tiếc, ông ta đủ sức tránh thoát Tự Tại Thần Ma Thân, lại không thế thoát được kích Định Thiên.
“Phụt!”
Kích Định Thiên rơi xuống, đâm vào xương vai ông ta, đánh bay một đống xương cốt và máu thịt, máu tươi phun ra, lúc này Cát Phong Hành mới xoay người, một kiếm đánh về phía kích Định Thiên của Trần Đức, đồng thời cơ thế né đi mấy trăm mét.
“Cát Phong Bất Hành, ông chỉ có chút khả năng đó thôi hả?”, ánh mằt Trần Đức đầy sắc bén, miệng cũng rất độc, trực tiếp gọi ông ta là Cát Phong Bất Hành.
“Phụt!”
Cát Phong Hành tức đến hộc máu, hai mắt đỏ tươi: “Đồ ranh con, tôi làm thịt cậu!”
Ông ta đưa tay gọi trường kiếm, miệng thốt ra một đạo thần hoa, tạo thành tấm lưới lớn màu vàng che cả trời, bao trùm lấy Trần Bát Hoang.
Dù lực chiến của ông ta giảm xuống, nhưng thủ đoạn và quân bài tầy lại rất nhiều.
Kéo dài thời gian hoàn toàn không phải là vấn đề.
Tấm lưới lớn màu vàng như thiên la địa võng, những sợi cước đó đều không phải vật thực, mà được ngưng kết từ đại đạo, là trận văn đan xen, một khi bị bao phủ, e là sẽ bị luyện hóa!