Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở của Trần Nguyên Vũ hơi dồn dập, kích động: “Trần Bát Hoang, thế giới đại thiên quá phức tạp, cho dù ấn ký Thiên Tâm ở trên người mày, mày cũng không nắm giữ được, nếu như vậy, chi bằng đế tao giữ, mày nói có đúng không?”

“Nói thừa ít thôi”.

Ánh mắt Trần Đức hẵm hằm: “Muốn ấn ký Thiên Tâm, thì tự đến lây”.

“ừm?”, Trần Nguyên Vũ cau mày.

“Sao thế? Không dám à?”, Trần Đức thản nhiên nói, trong lúc nói, đồng thời hồi phục trạng thái bình thường, mái tóc màu trắng xám dần đen trở lại, khí tức hổn độn cũng dần tiêu tan, chế nhạo nói: “Tôi đã từ bỏ đối kháng, nếu ông không dám, thì đúng là vô dụng, vậy tôi khuyên ông đừng có ý đồ với ấn ký Thiên Tâm nữa, ông không xứng, ha ha…”

“Trần Bát Hoang, mày giỏi thật đấy, lúc này còn dám khiêu khích tao”, Trần Nguyên Vũ tỏ vẻ không vui, nhưng ông ta cũng biết rõ, muốn lấy được ấn ký Thiên Tâm, ông ta buộc phải ra tay.

Dù sao e rằng Trần Đức cũng không tự làm được chuyện này, tự tách ấn ký Thiên Tâm, chẳng khác nào cầm dao chặt đầu của mình? Thậm chí dùng đao chém đầu chỉ đau trong lúc đó, còn quá trình và đau đớn khi tách bỏ ấn ký Thiên Tâm còn đau đớn hơn một vạn lần so với chém đầu!

Cho nẻn, ỏng ta định đích thân tiến lên tách bỏ, nuốt chửng.

Chỉ cần phụ nữ của Trần Bát Hoang trong tay ông ta, Trần Đức tuyệt đối không dám phản kháng.

“An Nhã Hi!”

Trần Nguyên Vũ quát một tiếng.

Lập tức ờ phía không xa, An Nhã Hi đến trước Trần Nguyên Vũ: “Chủ nhân!”

“Cô cầm lấy cái này, một khi Trần Bát Hoang có hành động bất thường, lập tức giết chết người bên trong, nhớ kỹ, là tất cả bọn họ”, Trần Nguyên Vũ dặn dò, đồng thời, không hề do dự đưa tháp trong tay đến trước An Nhã Hỉ.

Ồng ta rất yên tâm về An Nhã Hi, sẽ không lo lắng cô ấy giở trò.

Bời vì, giữa ông ta và An Nhã Hi đã có khế ước, một khi An Nhã Hi có tâm tư phản bội, ông ta sẽ biết ngay lập tức, một ý niệm thì có thế khiến cô ta thịt nát xương tan, thần hồn hủy diệt!

Trên thế gian có ai mà không cần mạng của mình?

“Rõ”, An Nhã Hi gật đầu.

Trần Đức nhìn dáng vẻ của cô ấy, trong lòng vô cùng khó chịu, anh có quá nhiều điều không cam lòng, không nỡ, trước đó, anh chưa từng nghĩ có một ngày An Nhã Hi sẽ đứng phía đối lập với anh.

Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.

Anh chỉ có thể chấp nhận hiện thực.

“Linh Lung, lão Yêu Hoàng, hai người còn có cách gì khỏng?”, Trần Đức thầm hỏi.

“Tôi chịu rồi, muốn giết Trần Nguyên Vũ rất dễ, nhưng vừa muốn giết ông ta, vừa bảo vệ người của cậu, rất khó”, Lão Yêu Hoàng lẩm bấm: “Chẳng phải chỉ là mấy cô gái sao, cậu Trần, thiên hạ nhiều phụ nữ như vậy, khỏng phải không có ai đẹp hơn họ, chết thì chết, việc gì phải mạo hiếm?”

“Ong không hiếu đâu”.

Lòng Trần Đức trầm xuống, chẳng lẽ lần này thực sự phải thỏa hiệp sao?

“Chỉ có thế đi một bước tính một bước”, Linh Lung nói: “Cũng may, đối với anh, ấn ký Thiên Tâm không có tác dụng gì, anh đột phá không dựa vào ấn ký Thiên Tâm, không phải sao? Cho nên, tách bỏ ấn ký Thiên Tâm cũng không ảnh hưởng đến anh, chỉ có thế xem trong lúc này có cách hay không”.

“ừm”.

Linh Lung nói đúng.

Trần Đức đột phá đúng là không có liên quan đến ấn ký Thiên Tâm, những lợi ích của ấn ký Thiên Tâm mang đến, tinh hoa trời đất, anh cũng không hấp thụ.

Không phải anh không muốn, mà là không thế!

Anh đã thử hấp thụ, nhưng vừa hấp thụ vào thì bổng phát hiện những ấn ký đó xuất hiện phản ứng bài xích với phương thức tu hành và nguyên khí hỗn độn trong cơ thế anh, nếu anh lựa chọn ấn ký Thiên Tâm, thì nguyên khí hỗn độn cũng sẽ biến mất khỏi cơ thế, nếu lựa chọn cách tu hành cũ, thì không có được lợi ích của ấn ký Thiên Tâm.

Chỉ có thể chọn một trong hai!

Cuối cùng, Trần Đức vẫn chọn cách tu hành vốn có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK