Ngay lập tức, Trần Đức phát hiện cái đỉnh này nặng hơn so với tưởng tượng của anh, tuy nhiên, anh cũng không quá để tâm, dễ dàng nâng nó lên rồi đi đến trước bức tường.
Tiếp đó, anh giơ nắm đấm lên, định đánh ra một con đường.
“Nhóc kia, ngươi định khiêng đỉnh Long Văn ra ngoài sao? Cứ đi như vậy, chị đây đảm bảo nhóc không sống qua ba ngày đâu!”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Trần Đức.
“Là ai?”
Thoáng chốc, Trần Đức liền ném cái đỉnh trong tay đi, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên.
Là ai vừa lên tiếng?
Vì sao anh không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào? Càng đáng sợ hơn chính là không cảm nhận được dù chỉ là một luồng khí tức của đối phương.
“Nhóc con, nhóc không cần phải kích động như vậy đâu, chị đang ở ngay trong đầu nhóc nè”, giọng cô gái kia lại lần nữa vang lên, mang theo tiếng cười khẽ.
“Trong đầu?”
Trần Đức ngớ ra, anh không cảm nhận được có điều gì khác thường: “Bớt giả thần giả quỷ đi, mau ra đây!”
“… Ồ, còn non nớt vậy à?”, cô gái cũng không quá bất ngờ, cô ta đã sớm đoán được đối phương sẽ khó chấp nhận chuyện này, bèn hóa thành một sợi khói bồng bềnh chui ra từ mi tâm Trần Đức, thản nhiên xuất hiện trước mặt anh: “Nhóc con, giờ đã tin bổn cô nương ở ngay trong đầu nhóc chưa hả?”
Trần Đức sửng sốt, đứng ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào nữ quỷ trước mặt. Cô ta rất xinh đẹp, đẹp như yêu tinh, dáng người như ma quỷ, dung mạo mờ mờ ảo ảo, không cách nào nhìn rõ được, trên khuôn mặt trái xoan kia gần như không tìm ra được một chút khuyết điếm nào.
Nhìn thấy quỷ hồn trong truyền thuyết, Trần Đức nổi hết cả da gà, cũng may lòng anh kiên định, mấy năm nay cũng trải qua nhiều chuyện nên mới áp chế được sự sợ hãi trong lòng, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào. Anh hỏi: “Cô… là người hay quỷ?”
“Cái gì mà là người hay quỷ? Tôi chính là chủ nhân của Thiên Kiếm Phong, anh có thể gọi tôi là Linh Lung. Xem ra số anh cũng may mắn thật đấy, tuy tôi không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng việc anh hấp thu chân hỏa linh túy mà tôi đã cất giữ nhiều năm là sự thật, mà tôi, vốn là linh hồn thể sống nhờ trong chân hỏa linh túy, có hiểu không? Sau này, khi anh trở nên mạnh mẽ, anh cũng sẽ có linh hồn thể, hoặc là nói thần thức ly thể!”
Nói đến đây, Linh Lung tỏ vẻ oán trách, cô ta đã phải góp nhặt rất lâu mới có được số chân hỏa linh túy kia, vậy mà… chỉ hơn một tiếng đã bị tên này hấp thu hết.
Đúng là đáng giận mà!
Thế nhưng, cô ta lại không có cách nào giết chết tên nhóc này, bởi vì thể chất của hắn có thuộc tính hỏa, rất thích hợp làm nơi nương tựa thứ hai của cô ta.
Nói ra thì dài dòng, tóm lại là trong cơ thể hắn ấn chứa rất nhiều chân hỏa linh túy, thật sự rất tốt.
Nếu giết chết Trần Đức, mất đi nơi ở, cô ta cũng sẽ nhanh chóng tan biến.
Trần Đức ngơ ngác đứng sững ra đó, anh đang tiêu hóa những lời Linh Lung vừa nói, có cảm giác tri thức của mình lại được khuếch trương thêm rồi. Không ngờ trên thế gian lại có dạng tồn tại như thế này.
“Nói cách khác, bây giờ cô đang sống nhờ trong đầu tôi, cô là… Ký sinh trùng? Ký sinh trùng ở trong đầu tôi là vì muốn hút máu hay hút linh khí của tôi? Hay là gì khác? Còn nữa, có phải cô có thể đọc được suy nghĩ của tôi không?”
“Hừ, ký sinh trùng gì hả? Oắt con, chớ có nói bậy, có tin là bổn cô nương xử nhóc không?”, Linh Lung trừng to mắt, cô ta không ngờ mình lại bị so sánh với ký sinh trùng.
“Bổn cô nương không thèm hấp thu mấy thứ cỏn con trong người nhóc nhé, yên tâm đi, trừ phi tôi muốn biết, nếu không, tôi cũng không rảnh nhìn trộm suy nghĩ của anh”.
“Được rồi, nói vậy cũng không giải thích rõ được, để bổn cô nương cho anh xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, anh nhắm mắt lại đi”.
Trần Đức đã có thể xác định Linh Lung không có địch ý, nếu không, cô ta cũng không cần phải giải thích quá nhiều với anh. Phải biết, tuy cô nàng này đang ở ngay trước mặt anh, nhưng khi đối diện với cô ta, anh lại có cảm giác vô lực.
Nói cách khác…