Cũng may nơi này là Vân Tiêu Giới, nếu đối lại là địa cầu, chấn động như vậy, át phải long trời lở đất.
“Ha ha ha!’
Cùng lúc đó một trận cười lớn ngang tàn vang lên, trong một phòng bế quan của Võ Nhai, linh khí cuồn cuộn, một bóng hình vút lên trời, trong tích tắc, kiếm ý ngút trời tràn ngập, một luồng sát khí như sóng biển dữ đội tràn ra!
Đó lè kiếm ý!
Kiếm ý bá đạo như ma quỷ, như biến hóa thực chất, một vùng không gian trên Võ Nhai méo mó vì nó, cuồn cuộn dập dờn như mặt nước, cực kỳ không ổn định!
“Tinh!”
Tinh!”
“Tinh!”
Trong phúc chốc, xung quanh Võ Nhai, thanh kiếm của hàng ngàn võ giả phát ra tiếng vỡ nứt, xuất hiện các vết nứt, vỡ vụn!
Bên trên Võ Nhai, cây cối cao đến trăm mét, thân cây gãy đổ hàng loạt, như bị thanh kiếm vô hình chém đứt, cảnh tượng chấn hãi, đáng sợ!
“Nghiêm Hoa, là Nghiêm Hoa, anh ta xuất quan
rồi!”
“Kiếm Thiên Ma húy diệt tất cả, ngang ngược hoành hành, quả nhiên là vậy!”
“Soạt…”
Vô số võ giả nhìn chằm chằm theo bóng hình vút lên trời, rồi lại hạ xuống, đứng thẳng bên trên Võ Nhai, hít khí lạnh, nuốt nước miếng, không nhịn được lùi lại mấy bước!
Nghiêm Hoa đã mạnh hơn trước đây!
Hắn mặc áo choàng đen, trên áo choàng đen, một đám mây bồng bềnh, tung bay theo gió, hai tay chắp sau lưng, đứng lẻn vách đá, không nhúc nhích, cả người dường như một thanh kiếm sắc bén, không gì hủy diệt được, khiến người ta không dám nhìn thẳng!
“Vãi, mạnh quá, mạnh hơn không chỉ gấp một ngàn lần so với trước đây ấy chứ?”
“Đúng thế, khí tức trên người anh ta châc hẳn đến thần tôn sáu mươi giai rồi!”
“Là thần tôn sáu mươi giai, đúng thế, nhưng chiến lực của anh ta chắc có thế sánh được với người thần tôn bảy mươi giai!”
Nghiêm Hoa cố ý phóng linh khí, các võ giá vừa
nhìn là biết cảnh giới của hắn, thậm chí đoán ra chiến lực của hân, người nào cũng chấn hãi, hoảng sợ, tê dại da đầu!
Đối đầu với Nghiêm Hoa nha vậy, Trần Bát Hoang còn có thể sống được không?
“Cậu Nghiêm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, giết ba con chó này, báo thù cho cô Chu!”, Hoàng Ba lớn tiếng hét lên, xum xoe nịnh hót: “Lột da bọn họ, đánh vỡ xương bọn họ!”
Bên Võ Nhai, Nghiêm Hoa di chuyển ánh mắt lướt nhìn những người có mặt, khóe miệng hiện ý cười nham hiếm, cuối cùng dừng lại trên người Trần Đức.
Sau đó từng bước đi về phía ba người.