Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tên nhãi Trần, bước qua cầu vồng, anh chính là Thánh Nhản”.

Thân hình Linh Lung xuất hiện bẽn cạnh thần thức của Trần Đức, trong lời nói mang theo mấy phần kích động, Trần Bát Hoang là Thánh Nhân trẻ tuổi nhất mà cô ta đã từng gặp, chưa từng có một ai.

Lúc này Linh Lung còn vui mừng hơn Trần Đức bước đầu trở thành Thánh Nhân, có thể nói cô ta là người nhìn Trần Đức đi từng bước đến ngày hôm nay,

Trần Đức có thể mạnh như vậy, không chí có thiên phú, vận khí yêu nghiệt, mà nhiều hơn là sự cố gẳng bền bỉ, bất khuất, v.v… của chính bản thân anh.

Cái khác không nói, ban đầu chỉ một mình anh bước vào núi Vạn Long, đối là người khác, ai dám đi vào chứ? Cho dù thật sự có người dám đi vào, nhìn thấy xương trẳng dày đặc cũng sẽ bị dọa sợ chạy mất.

Tất cả những gì Trần Đức có được là thứ anh nẻn có.

“Mặc dù anh tu luyện rất đặc thù, không có kim đan, nhưng mức độ tiến triển cơ bản giống nhau, con đường cầu vồng này tên là cầu Độ Thánh, mỗi một bước đều sẽ chịu đựng tôi luyện từ đại đạo, chịu đựng qua đó, anh chính là Thánh Nhân, không qua được thì thành hài cốt”.

Linh Lung nói: “Đương nhiên, đối với người khác mà nói cầu Độ Thánh rất khó, có lẽ đối với anh lại đơn giản, suy cho cùng thực lực chân chính của anh đã vượt quá cảnh giới”.

‘Hy vọng vậy”.

Trần Đức khẽ mỉm cười.

“CỐ gắng lên, bước qua cầu Độ Thánh thì anh sẽ còn giành được một cơ duyên lớn”.

Đột nhiên, Linh Lung nói.

“Cơ duyên gì?”

Mat Trần Đức sáng lên.

“Giữ bí mật!”

“Cũng biết nhử người ta đấy…”

Trần Đức bất đắc đĩ, anh không còn cách nào với Linh Lung, tiếp theo đành mang theo kỳ vọng, thần thức ánh vàng rực rỡ bước ra từng nhịp đi về phía cầu Độ Thánh, đạp về phía con đường bẽn kia.

“Ầm!”

Cước thứ nhất anh đạp lên, thức hải lăn lộn, cỏ Danh xuất hiện quỷ quyệt, lực lượng đại đạo kỳ dị biến thức hải thành biến lửa, từ dưới cầu Độ Thánh tiêu hủy anh.

Đồng thời từng luồng thần uy khủng khiếp, cỏ Danh xuất hiện, đại đạo ngưng tụ thành ký hiệu thực

chất, nghiền nát về phía thần thức cúa anh.

“Quả thật những tốn thương này không có hiệu quả với tôi”.

Ban đầu Trần Đức có chút kỉnh ngạc, nhưng phát hiện ra những thứ động tĩnh này mặc dù âm thanh lớn, nhưng anh lại không hề bị tốn thương, không chỉ không gây nên bất kỳ tổn thương nào, ngược lại càng khiến anh hiếu biết rõ ràng chính xác về đạo.

Từng bước từng bước, Trần Đức đi rất chậm, đại đạo hiện lên trong lĩnh ngộ thức hải dương như có cảm giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK