Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Trần Đức, Ẩn An Sương bình tĩnh, thanh nhã, nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi muốn làm người phụ nữ của anh, anh đồng ý không? Nếu không đồng ý, tỏi sẽ chết cho anh xem”.
Nói xong, khuôn mặt Ẩn An Sương đỏ ửng.
Trần Đức ngẩn người, Ẩn An Sương này cũng thật bá đạo, đã nói đến mức này, anh có thể làm thế nào?
Nói thế nào thì Ẩn An Sương cũng là môn chủ Tiểu Lỏi Môn, còn là cỏ gái có nhan sắc không kém gì Âu Dã Tư Linh.
“Muốn muốn muốn, muốn hết…”
Trần Đức nói xong, chuyển giọng nói: “Nhưng kẻ địch lớn trước mắt, vẫn nên giải quyết mấy lão già mà không chết đó trước thì hơn”.
Lời vừa được nói ra, xung quanh, cuối cùng chủ nhân của các tông môn, thế lực cũng hoàn hồn lại, ngẩn người nhìn bóng hình Trần Đức.
Bọn họ đều là cường giả Bắc Hoang, trong đó, có vài người đã từng gặp Trần Đức ở thành Thông Thiên.
Hai ba năm trước khi còn ở thành Thông Thiên, thiếu niên trước mắt còn chỉ là võ giả yếu đuối không thể yếu đuối hơn, hiện giờ đã có thực lực đối đầu với gia tộc lớn Tây Hải rồi ư?
Mọi người cảm khái suýt xoa vô cùng.
“Tốt!”
Long Đế cầm cự kiếm màu vàng lùi lại ba bước.
Hai tay dâng kiếm, thận trọng khom lưng, hành lễ, cất giọng trầm thấp, vang vọng:
“Hoang Thiên Vương, xin báo thù cho các tướng sĩ!”
Cùng lúc đó,
Phập phập phập!
Phập phập phập!
ở phía xa, hàng ngàn hàng vạn binh sẽ đều quỳ xuống, khuôn mặt đầy vẻ thù hận với bốn gia tộc lớn Tây Hải, hoàng triều Đại Chu, hoàng triều Hỗn Nguyên, và hy vọng với Trần Bát Hoang.
“Hoang Thiên Vương, xin báo thù cho các tướng sĩ!”
“Hoang Thiẽn Vương, xin báo thù cho các tướng sĩ!”
“Hoang Thiên Vương, xin báo thù cho các tướng sĩ!”
Tiếng hỏ kích động như bom nố vang khắp bầu trời, truyền đến ngàn dặm, vạn dặm, vạn vạn dặm, rồi truyền đến bên tai Trần Đức, anh đang cố hết sức bình tĩnh, lúc này lại không nhịn được, lồng ngực phập phồng, hít thở nặng nề, đồng tử dần ướt đỏ.
Hàng vạn tướng sĩ đồng thanh hô lớn, kèm theo chim hót không ngừng, vang khắp vùng trời, vang vọng trong hư không, khiến cả vùng hư không đó dấy lên tầng gợn sóng.
Đỏi mắt Trần Đức hơi đỏ lẽn, lướt nhìn hàng ngàn hàng vạn binh sĩ còn lại, trong bọn họ, phần lớn số người đã bị thương nặng, lúc này, từng khuôn mặt dính máu tươi tràn đầy kiên nghị, đôi mắt lóe
lên ánh sáng hy vọng.
Bọn họ khố chiến đến nay, tuy chưa từng rút lui nửa bước, cũng không sợ cái chết, nhưng mỗi một chiến sĩ, trong lòng đều khát vọng chiến thắng!
Từng đồng bào, chiến hữu ngã xuống trước mắt, lòng bọn họ đang nhỏ máu, thần hồn run rẩy, vô cùng vô cùng khát vọng có người cứu bọn họ từ trong biển lửa, lúc này, Trần Đức xuất hiện!
Sự xuất hiện của anh không khác gì đom đóm trong bóng tối, mang đến hy vọng, lúc này, hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ, làm sao có thể không kích động?
Hoang Thiên Vương, xỉn báo thù cho các tướng sĩ!
Từng tiếng hô chấn động bầu trời, như sét đánh ngang tai!