Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức có chút choáng váng, nhà họ ưng, gia tộc Đệ Ngũ!

Hai gia tộc, một liên quan đến người phụ nữ của anh, một liên quan đến thân thế của anh, mà gia tộc này so với gia tộc kia còn cường đại hơn.

Nhất thời, anh liền cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Anh chỉ còn thời gian gần hai mươi ngày nữa, trong hai mươi ngày ngắn ngủi, anh buộc phải đạt được thực lực đủ đế đấu với nhà họ ưng…

khô.

“Bát Hoang, Đoạn Nguyên, tôi nhắc nhở các cậu một lần nữa”, đột nhiên, Trình Lâm Phong dừng lại bước chân, quay người, thận trọng nói với hai người.

“Mức độ tàn khốc của Vân Tiêu Giới không hề kém sơn so với giới lúc trước của các cậu, sau khi gia nhập Lưỡng Nghi Tông, các cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, cho dù tôi rất coi trọng các cậu, trừ khi có người thuộc thế hệ trước không biết xấu hổ ra tay với các cậu, còn bằng không những việc khác, chí có thế dựa vào bản thân các cậu giải quyết”.

“Vâng, tông chủ!”, Đoạn Nguyên cực kỳ kích động đáp lại, Trần Đức cũng nói: “Tông chủ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân”.

“Được rồi, còn về những thứ khác, những việc liên quan đến Vân Tiêu Giới, sau khi vào tông môn, đọc thêm sách, các cậu sẽ hiếu”.

“Ngoài ra, trong Vân Tiêu Giới thứ không đáng tiền nhất chính là mạng người, ngay cả trong Lưỡng Nghi Tông chúng ta, mỗi ngày cũng có vài võ giả chết, mặc dù Vân Tiêu Giới có luật pháp, nhưng quy tẳc chỉ có một!”

“Đó chính là…kẻ yếu, sẽ chết!’

Trần Đức và Đoạn Nguyên nhìn nhau, đối với thế giới như vậy, hai người không những không sợ hãi mà còn nhìn thấy sự kỳ vọng trong mât nhau.

“Được rồi, chúng ta đi tiếp”.

Trình Lâm Phong nói xong, tiếp tục dẫn hai người đi về phía trước, rất nhanh, chưa đến mười phút, bọn họ cám nhận rõ ràng rõ nét một tầng sóng gợn trong không gian trước mặt, như thế bọn họ đã xuyên qua một lớp nước.

Ngay sau đó, khung cảnh trước mắt đã thay đối rất nhiều, không còn là một vùng hoang vu nữa, mà xuất hiện những đình đài lầu các xen kẽ nối tiếp nhau.

Những công trình kiến trúc này đều được làm bằng gổ, trên mổi một ngôi nhà đều được chạm khắc những hoa văn, họa tiết tinh xảo, giống như những tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến nghẹt thở.

“Tông chủ…vừa rồi chúng ta…”, Đoạn Nguyên khá khó hiểu: “Sao đột nhiên lại đi vào được?”

“Là trận pháp, mổi một tông môn, thế lực đều sẽ có một vài trận pháp, dùng để che giấu thế lực và phòng thủ một vài cuộc tấn còng”.

Trình Lâm Phong giải thích nói: “Có điều, đối với

một số người có thực lực cường mạnh, những trận pháp này không có tác dụng, chúng giống như đồ trang trí mà thôi”.

“Ồ”, Đoạn Nguyên đã hiếu.

Đúng vào lúc này, đột nhiên phía trước có bốn bóng người từ xa vút đến, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ba người.

‘Tông chủ!”

Bốn người hơi khom người cúi chào Trình Lâm Phong, chiều cao của bọn họ không giống nhau, ba nam và một nữ, tuổi tác đều không nhỏ.

Người đứng phía trước nhất, lớn tuối nhất chống gậy, nước da vàng, dáng người mảnh khảnh hơi khom, hai mắt có chút vẩn đục, mặc áo choàng đạo sĩ lưỡng nghi hai màu đen trắng giống như Trình Lâm Phong.

Còn hai nam một nữ phía sau ông ta mặc áo choàng đạo sĩ màu xanh lam, trẽn áo đạo sĩ vẽ bát quái vuông vức.

Trong số đó, hai người đàn ông nhìn khoảng năm mươi tuổi, một người khí tức điềm tĩnh, nội liễm, còn người kia thì hoàn toàn ngược lại, đầy phô trương, ngang ngược.

Người phụ nữ duy nhất búi tóc cao, trông vẻ trung tuổi, dáng vẻ điềm đạm an tĩnh.

“ừm”.

Trình Lâm Phong khẽ gật đầu: “Bát Hoang,

Đoạn Nguyên, bốn vị này là trưởng lão của Lưỡng Nghi Tông”.

Nói xong, Trình Lâm Phong liền giới thiệu từng người một.

Người lớn tuổi nhất là Đồ Trường Sinh, khí tức nội liễm là Từ Thái Khôn, người phô trương là Cung Trường Lâm, người phụ nữ duy nhất là Lý Thanh Nguyệt.

“Xỉn chào bốn vị trưởng lão!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK