Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự an ủi của hai người, Cố Lục Đạo mới yên tâm, suy nghĩ kỹ thì thấy do ông ta quan tâm nên suy nghĩ linh tinh, lo lắng quá rồi.

Với thực lực của Trần Bát Hoang, đấu với Bàn Khai hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Phía dưới, sân đấu võ.

Đứng trước sự khinh thường, chửi rủa và sỉ nhục của Bàn Khai, sâc mặt các đệ tử của học viện Thánh Phong tái xanh, nghiến răng ken két, hận khồng thế xông lên cắn chết Bàn Khai!

Nhưng, lý trí nói với bọn họ không thế đi lên, với thực lực cúa bọn họ, đi lên khiêu chiến với Bàn Khai sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục nhã, bị thương thêm mà thôi!

Cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực, nhưng không ai dám bước lên!

Trong đám người, phía Danh Thiên Viện, Bàn Chiến bật cười ha ha: “Học viện Thánh Phong không có anh trai Bàn Khai của tôi cùng lắm cũng chỉ là học viện hạng hai, còn nói cái gì mà yêu nghiệt, nơi hội tụ thiên tài, đúng là chuyện cười, tôi thấy chẳng khác nào là nơi hội tụ đám vỏ dụng, có tên vô dụng nào có thế để anh trai tôi đánh ra năm mươi phần trăm sức mạnh không, có thì mau đứng ra để chúng tôi xem xem!”

“Một người đánh không lại, có thế lẻn hai người, ba người, đừng sợ, chúng tôi đang chờ đó, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua rồi…”

“Ha ha, ba người thì sao, với thực lực rác rưởi như vậy, Bàn Khai tôi chỉ dùng một tay có thể đánh được năm người!”, Bàn Khai cụt hứng lắc đầu, trên mặt đầy giễu cợt. Lúc đầu, Mạc Vân Không nói hắn

ta là người mưu mô đen tối, tiền đồ ảm đạm, tương lai chắc chắn sẽ bị giới hạn ở một cảnh giới nào đó. Cổ Lục Đạo, sư tôn trước đảy của hắn ta, cũng nói những lời như vậy, nhiều lần bời vì hắn ta ra tay giết người mà dạy dỗ hắn ta, trừng phạt hắn ta, với võ giả lẽ nào không phải kẻ mạnh sẽ được tôn trọng sao? Cho dù bản thân có sai, thực lực của đối phương không bằng mình, giết thì có làm sao?

Vì chút chuyện vặt vãnh này, cổ Lục Đạo thậm chí còn không truyền công pháp tuyệt kỹ Lục Đạo Luân Hồi cho hắn ta, ha ha…

Hôm nay, hân ta trở về chính là muốn làm bẽ mặt CỔ Lục Đạo, sỉ nhục đám người Mạc Vân Không bọn họ, ra sức làm nhục đạp Học viện Thánh Phong dưới chân!

“Khốn kiếp! Nếu anh Hoang ớ đây, hân ta sao có thế kiêu ngạo được như vậy!”, Từ Phong nắm chặt hai tay, hốc mắt đỏ ứng!

Hai cô gái Diêu Mộng Vũ và Âu Dã Tư Linh cũng rất phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Bàn Khai, lúc này, vô cùng hy vọng Trần Bát Hoang sẽ xuất hiện.

Hiện giờ, trong số tất cả các đệ tử có lẽ chỉ có Trần Bát Hoang có thế đấu với hắn ta thôi.

“Đã một tiếng đồng hồ trôi qua không có ai đi lên rồi, không được, tôi phải đánh với hắn ta lần

nữa!” Diẻu Mộng Vũ nghiên răng nghiến lợi, đầy oán hận.

“Đừng, sư tỷ Mộng Vũ, vết thương của sư tỷ rất nghiêm trọng, có lên cũng vô ích, để tôi lên thử xem…”

Âu Dã Tư Linh ngăn Diêu Mộng Vũ lại, trường kiếm xuất hiện trong tay, chuẩn bị xông lên sân đấu võ.

“Hai người đừng tranh nữa, loại chuyện này vốn không nên đế phụ nữ ra mặt, vằn nên đế cho anh”.

Ngay khi Âu Dã Tư Linh chuấn bị ra mặt, một bàn tay hơi lạnh nắm lấy lòng bàn tay cô.

Cơ thế xinh đẹp của Âu Dã Tư Linh khẽ run, giọng nói nam tính quen thuộc liền khiến cô dừng bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK