“Không phải gần như mà là đã hoàn toàn dừng lại rồi”, một người hầu khác
của Chương Hằng nói: “Ha ha, bảo vật suy cho cùng vẫn là vật ngoài thân,
cho dù đi được tới 1.600 mét thì đã thế nào?”
Đám đông theo tiếng nói này cũng đưa mắt nhìn lên, quả nhiên Trần Bát
Hoang đã dừng lại bước chân, nằm rạp trên bức tường đá không cử động,
giống như đã hóa đá vậy.
“Tiền bối nói không sai, có bảo vật thì đã thế nào? Có mấy người có thể chịu
được áp lực của Thiên Kiếm Phong đây? Ha ha…”, Lục Tâm nói đầy trào
phúng.
“Cô Lục, cậu Lục rốt cuộc là tìm ai báo thù vậy?”, Bộ Kinh Phong thực sự
không nhịn được nữa mà dò hỏi: “Không lẽ ở độ cao hơn 1.000 mét vẫn
chưa tìm ra được kẻ thù của anh ta sao?”
“Tôi… không rõ, tôi chỉ biết rằng anh ta đến đây để trả thù”, Lục Thư Tuyết
nhẹ nhàng lắc đầu.
“Báo thù”, Triệu Phong có chút kinh ngạc, không lẽ tên nhóc đó không phải là
tới để rèn luyện sao? Sau thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, hắn lập tức nở nụ
cười dí dỏm: “Cô Lục, trên Thiên Kiếm Phong hôm nay ngoại trừ cậu
Chương- Chương Hằng, chỉ còn chú của cậu ấy là Phương Tâm Ngọc,
muốn báo thù? Sợ là đến nhầm chỗ rồi?”
Hỏng rồi.
Bộ Kinh Phong cùng Lục Thư Tuyết nhất loạt kinh hãi.
Phương Tâm Ngọc!
Họ đều từng nghe đến cái tên này.
Thực lực của người này cực mạnh, là cao thủ Linh Hải kỳ, ông ta vẫn luôn
du ngoạn dân gian thỉnh thoảng mới ghé thăm Côn Luân Hư nghe nói còn
du ngoạn dân gian, thỉnh thoảng mới ghé thăm Côn Luân Hư, nghe nói còn
có một đệ tử vô cùng trẻ tuổi với tư chất nổi bật hơn người.
Không lẽ…
Kẻ địch của Trần Bát Hoang chính là hắn ta?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này,
phải biết rằng Trần Bát Hoang cũng có xuất thân từ thế tục…
Hai người càng phát sầu không yên, thực lực của Phương Tâm Ngọc quá
mạnh, giữa ông ta và Trần Bát Hoang tổn tại chênh lệch một cảnh giới lớn,
nếu ông ta thực sự là kẻ thù của anh, giờ phút này Trần Bát Hoang tự dâng
tới cửa chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết!
“Ha ha tìm kẻ thù, đáng tiếc tìm nhầm chỗ, đi nhầm đường liền chết dễ như
chơi, không phải là chuyện bình thường sao?”, Lục Tâm cười giễu cợt, hắn
không hề liên kết việc Phương Tâm Ngọc và Trần Đức là kẻ địch với nhau,
xét cho cùng hai người họ căn bản không cùng một đẳng cấp, giống như
kiến cỏ và voi sẽ không bao giờ có điểm giao nhau.
Hơn nữa cho dù voi dẫm chết vài con kiến thì kiến cũng không dám phản bác
lấy một câu, càng đừng nhắc tới việc báo thù gì đó.
“Tên nhóc đó quả nhiên không còn đường sống nữa”, một tu võ giả trẻ tuổi
bình luận: “Nhìn tình hình này thì kỷ lục của Âu Dã Tư Linh không phải là ai
cũng có thể phá vỡ được”.
Trần Đức quả thực đã dừng lại tại lưng chừng núi Thiên Kiếm Phong.
Một hồi dừng chân này liền mất gần ba tiếng đồng hồ!
Suốt ba tiếng đồng hồ, anh không cựa quậy nửa phút, giống như một con tắc
kè, một mực bám chặt trên bức tường đá, quần áo trên người đã bị gió sắc
cắt rách, anh lại như chẳng mảy may phát giác ra.
“Rác rưởi chính là rác rưởi, có bảo vật thì đã thế nào?”, lão Viên lại chế
nhạo: “Loại người này làm sao có thể phá kỷ lục? Tôi khẳng định không tới
nửa tiếng nữa, hắn ta nhất định sẽ rơi khỏi núi, đến lúc đó trực tiếp ngã tử
vong, cũng bớt việc cậu chủ nhà tôi phải động tay”.
“Ngộ lỡ… anh ta phá vỡ được thì sao?”, Bộ Kinh Phong lạnh lùng đưa ra ý
kiến, từ đầu tới cuối hắn vẫn ôm một tia hy vọng với Trần Đức, luôn cảm thấy
người đến sau này thực sự có khả năng lật đổ kỷ lục của Âu Dã Tư Linh.
Lão Viên không thèm nhìn tới Bộ Kinh Phong, thứ nhất, ông ta không quen
biết Bộ Kinh Phong, thứ hai ông ta không nghĩ rằng hắn ta sẽ tới đây, liền nói
với vẻ không cho là đúng:
“Chưa nói đến việc phá kỷ lục, nếu hắn ta có thể tiến lên một trăm mét nữa,
lão già này sẽ quỳ gối trước mặt mọi người mà tự vẫn, ha ha”.