Ba ngày kế tiếp chính là ba ngày khiến con người ta rung động nhất.
Thời gian ba ngày.
Trần Tử Phi lại một lần nữa đột phá.
Hỗn Nguyên ngũ giai!
Hỗn Nguyên lục giai!
Hỗn Nguyên thất giai, bát giai, cửu giai…
Người ta dùng hết cả đời cũng không thế đột phá lên cảnh giới đó, ba ngày trôi qua, hân ta như đang ngồi trên tên lửa bay thắng lên cao, sống chết điên cuồng đột phá.
Hỗn Nguyên cửu giai là khái niệm thế nào?
cảnh giới đó đủ để đứng trên toàn bộ đảo Khốn Long này!
Dù là người hay là thú, dù tất cả bát tay với nhau, liên minh với nhau cũng không thế trở thành đối thủ của Trần Tử Phi!
Không hề nói quá một chút nào, đó là sự thật!
Nên biết rằng, trên hòn đáo này, ngoài Trần Tử Phi, võ giả mạnh nhất cũng chỉ tới Hổn Nguyên sơ kỳ mà thôi!
Quan trọng nhất là.
Trần Tử Phi vẫn chưa lên đến đính!
Nếu có thể bước lên bậc thang cao hơn, có thế tiến vào trong cung khuyết thì al mà biết được sẽ mạnh đến mức nào, sẽ nhận được cơ duyên thế nào?
Không ai dám tướng tượng!
Bấy giờ.
Trên cả thang trời, ánh mât mọi người đều nhìn theo bóng lưng Trần Tử Phi với đủ loại cảm xúc ghen tị, hâm mộ, hận!
Nhưng, bọn họ cũng chỉ có thế nhìn mà thôi.
“Nếu tên Trần Bát Hoang đó ở đây, thấy được cảnh này, chắc sẽ sợ tiểu cả ra quần ấy nhỉ?”
Đoàn Phong Trần nói đầy lạnh lẽo, có Lăng Nhất Hái và Tu La Tử lên cùng một bậc thang với hắn ta.
“ờ, nó mà ở đây chắc sẽ tè ra quần mất, loại rác rưới đó, còn chắng đú tư cách xách dép cho Trần Tứ Phi nữa là”.
Lăng Nhất Hải cười lạnh, hồn nhiên quên mất dáng vẻ bị Trần Bát Hoang dọa đến mức chết khiếp trước đó.
Tu La Tử im lặng, trong lòng là cảm xúc đau thương.
Tuy là hắn ta đến từ Hồn tộc, giết người thành tánh, cũng mới quen biết Trần Bát Hoang không bao lâu.
Nhưng Trần Bát Hoang chết vẫn khiến hẳn ta có chút khó chịu, tiếc hận.
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Trần Bát Hoang rất hợp với hắn ta, dù
là tính cách hay món anh làm, hăn ta đêu thích cả.
Thứ hai, tên đó thật sự quá yêu nghiệt, cảnh giới Hóa Đạo đã có thế giết chết Trần Võ Si, cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ đã đánh với Trần Tử Phi cánh giới Hổn Nguyên. Lực chiến khủng khiếp như thế, đảo mắt khắp Đại Thiên Thế Giới, cũng được tính là hạc trong bầy gà, chỉ cần cho anh đủ thời gian đế trưởng thành, sau này chắc chân sẽ trở thành viên đá quý giá nhất, trở thành tia sáng rực rỡ nhất.
Một người mạnh như thế lại chết trẻ, chết trên hòn đảo Khốn Long này, quả là đáng tiếc.
“Trần Bát Hoang, nếu anh còn sống, chắc sẽ có được nhiều cơ duyên hơn như thế nữa, đúng không?”
ở bậc thang thứ một ngàn, vẻ mặt Dư Tư Vũ đầy đau thương: “Anh bảo tỏi phải ngoan ngoãn ở yẻn đó, anh sẽ trờ về đón tôi cơ mà?”
Thời gian cô ta tiếp xúc với Trần Đức không nhiều, cũng chí mới quen biết trên đáo Khốn Long mà thôi, nhưng ấn tượng lại được khắc quá sâu, nó đã in hằn vào đầu óc cô ta, có lẽ đời này không thể quên đi được.
Đến tận lúc này, cô ta vẫn còn chìm trong sự áy
náy.
Hôm đó.
Nếu không phải vì cô ta, Trần Bát Hoang đã chẳng giả làm người nhà họ Trần, lại càng không gặp phải Trần Võ Si, sau đó, lại càng không phải gặp Trần Tử Phi.
Dư Tư Vũ âm thầm thề, nửa đời sau cô ta phải dùng mọi cách để báo thù cho Trần Bát Hoang!
Dù sao.
Nếu như ngày đó không có Trần Đức thì cô ta cũng đã chết rồi, không thế sống đến ngày hôm nay.
“Cô gái, cô biết cậu Trân hả?”
La Văn Sơn quay đầu nhìn Dư Tư Vũ, ông ta và Lâm Tử Huyên đứng ngay trước mặt Dư Tư Vũ, cách nhau không xa.
“Cậu Trần, ông đang nói đến Trần Bát Hoang, Trần Võ Si, hay Trần Tử Phi?”
Dư Tư Vũ thản nhiên hỏi, dù sao trên hòn đảo nhỏ này, người gọi Trần Bát Hoang là cậu không nhiều mấy, hay có thế nói… Là không có!
Chữ cậu đó chỉ được dùng cho Trần Tử Phi.
‘Tất nhiên là Trần Bát Hoang mà cô vừa gọi, Trần Đức”.
La Văn Sơn đáp.
“Đúng vậy, quen biết”.
Dư Tư Vũ hơi bất ngờ, gật đầu. Nhưng đối mặt với người lạ, cô ta cũng không muốn nói quá nhiều: “Tôi từng nhận được sự giúp đỡ của Trần Bát Hoang, không biết ông là…”
‘Tôi là La Văn Sơn”.
La Văn Sơn cười khổ, sau đó giới thiệu cho cô ta về Lâm Tử Huyên đang đứng trẻn họ vài bậc thang: “Đây là cô chủ nhà tôi, Lâm Tử Huyên”.
“Là các người ư?”
La Văn Sơn thì Dư Tư Vũ không biết, nhưng Lâm Tử Huyên thì cô ta muốn giả ngu cũng không được.
Tại sao Trần Bát Hoang lại chết?
Tại sao anh lại đế lộ thân phận?
Là vì người con gái đang đứng trước mặt chứ còn ai vào đây nữa?
Ngay sau đó, Dư Tư Vũ nhìn Lâm Tử Huyên với ánh mắt đầy thù hận, nhưng chút hận thù đó cũng biến mất rất nhanh.
Cũng phải thôi, ngọn nguồn khiến Trần Đức chạm mặt Trần Võ Si là cô ta cơ mà, không phải sao?
Khi Dư Tư Vũ đang quan sát Lâm Tử Huyên, thì đối phương cũng nhìn cô ta. Một lát sau, Lâm Tử Huyên hỏi: “Cô là Dư Tư Vũ đúng không?”
Dư Tư Vũ có thể biết được Lâm Tử Huyên từ không gian, tất nhiên, Lâm Tử Huyên cũng biết đến cô ta.
Sau khi Trần Đức qua đời, mấy ngày nay Lảm Tử Huyên vần luôn tìm mọi cách để tìm tòi tin tức về anh. Cô ta muốn biết anh có người nhà hay có bạn bè gì không, nên đã liên tục dùng Thiên Cơ Thuật đế tìm kiếm!
Thế nhưng…