Anh đã quyết định.
Nhẹ nhàng đặt Tiểu Y đang ngủ say lên bờ, sau đó lại đặt đống quả lấy được trên bậc thang xuống cạnh Tiếu Y: “Lỉnh Lung, cô ớ lại trên bờ chăm sóc Tiếu Y, nếu tôi có mệnh hệ gì, cô và Tiếu Y hãy nghĩ cách rời khỏi đảo Khốn Long”.
“ừ’.
Linh Lung hóa thành một luồng sáng, rời khỏi thức hải của Trần Đức, gương mặt xinh đẹp, bế nguyệt tu hoa: ‘Trần Bát Hoang, anh phải cẩn thận, một khi đánh không lại thì quay trở lại đây, biết chưa?”
“ừm”.
Trần Đức hết sức quyết đoán, đáp lời.
Sau đó!
“Phù phù!”
Trực tiếp nhảy xuống hồ nguyên khí.
Cùng lúc đó, Cực Cảnh, Tự Tại Thần Ma Công,
Ly Hỏa, đôi mắt Ngự Thú, thi triển toàn bộ!
Đối mặt với đàn cá đó, anh không dám lơ là.
Quả nhiên.
Khoảnh khắc anh nhảy xuống, đầu tiên bầy cá đã tản ra, sau đó nó chẳng những không sợ mà ánh mât còn sáng rỡ lên, như cá diếc qua sông, trực tiếp nhào về phía Trần Đức, nhanh chóng bao vây anh!
“A!
##
Dù Trần Đức có mình đồng da sắt, lại có đôi mắt Ngự Thú đế khống chế đàn cá, nhưng số lượng của chúng nó quá nhiều, anh không thể điều khiển hết được, há miệng nhào tới, chẳng mấy chốc đã cắn nát lớp phòng ngự, da thịt, cắn thắng vào xương anh!
Cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến thần hồn, dù có sức chịu đựng tốt cũng không nhịn được hét chói tai, gân xanh nảy liên tục.
Cảm giác đau đớn đó có thế ảnh hưởng đến thần hồn của anh, hết sức khủng bố.
Một đàn cá nhỏ lại nối dài, dường như đã phát hiện ra món ngon, chúng nó liên tục há miệng, cả đáy hồ nguyên khí xuất hiện sương máu dày đặc, mây máu càng nhiều thì cá bơi đến cũng càng đông.
Đàn cá đan vào nhau, có thế sánh với ngang mười vạn lôi đình cùng đánh xuống, những luồng điện điên cuồng len lỏi, mặt hồ yên tĩnh bỗng chốc dấy lên gợn sóng mạnh mẽ, điên cuồng nhấp nhô.
‘Trần Bát Hoang, anh nhất định phải chịu đựng”.
Lỉnh Lung ầtrên bờ bay qua bay lại, như một bóng ma, lại như tiên, đôi mắt xanh đầy lo lắng, không ngừng cầu nguyện.
Đồng thời.
Bên ngoài, số người chết ở vực Thiểm Điện cũng gần đủ chỉ tiêu rồi!
Máu của hàng vạn người tạo thành cây cầu máu chảy đầm đìa, đỏ lòm.
Mấy vạn tu sĩ, người sau tiếp bước người trước.
điên cuồng lao về phía phế tích Thiên Cung.
Trong đó.
Trần Tử Phi là người xông vào trước, sau lưng hắn ta đều là cao thủ bảng thứ nhất, bảng thứ hai, những người đó vừa bước vào lập tức bắt đầu càn quét phế tích.
Cỏ người thật sự tìm thấy cơ duyên, họ tìm thấy võ kỹ thất truyền từ trăm vạn năm trước, dù không trọn vẹn, không hoàn chỉnh, nhưng nó vẫn kích thích rất nhiều người, một đám tu sĩ bắt đầu tiến hành tìm kiếm!
Tất nhiên là đám Trần Tử Phi, Đoàn Phong Trần, Lảng Nhất Hải không thèm nhìn tới những thứ đó. Trong mắt họ, nó chẳng khác gì thứ vô dụng, rác rưởi, không có tác dụng gì, thứ bọn họ tìm kiếm là Long Vương, là những kỳ ngộ hấp dẫn khác!
Nhưng…