Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Phi Vũ hết sức cấn thận, thậm chí không chút do dự…

Hắn cũng không trả lời Trần Đức, vung quạt sắt trong tay, đột ngột ra tay mà không hề báo trước!

Quạt sắt trên tay hắn là một loại vũ khí trung phấm!

Trong tích tắc, nó gần như hợp thành một thể với Chung Phi Vũ, tất cả linh khí, linh lực đều điên cuồng hội tụ vào quạt sắt.

Keng keng!

Từng phiến quạt bằng sắt vang lên leng keng, ẩn chứa sức mạnh chưa biết vô cùng đáng sợ, giống như hàng ngàn hàng vạn con dã thú Hồng Hoang chen chúc trong lồng nhốt nhỏ hẹp, chỉ đợi chiếc lồng vừa mờ là núi hét biến gầm xông ra, nghiền áp tất cả, tiêu diệt mọi thứ!

Cùng lúc đó, không gian phía trước người Chung Phi Vũ không ngừng sôi sục, vô hình trung hình thành một cánh quạt sẳt khổng lồ, hào quang lưu chuyến, phát ra ánh sáng.

Phần mặt đất mà Chung Phi Vũ đứng trực tiếp hóa thành một vùng chân không đáng sợ, không gian hỗn loạn sôi trào, không ngừng lan rộng chôn vùi tất cả.

“Mạnh quá!”, Liễu Tông Nguyên chấn hãi, đồng thời còn ngưỡng mộ sâu sắc.

cảnh tượng này thậm chí còn mạnh hơn gấp hai ba mươi lần so với Kim Hoa trước đó!

Trong đó, ngoại trừ thực lực của bản thản Chung Phi Vũ, còn vì hắn thi triến võ kỹ không kém hơn Kim Hoa, và có vũ khí trung phấm đó!

Ba yếu tố, thiếu một cũng không được!

Có thế thấy bằng mắt thường, chỗ mà Chung Phi Vũ đứng đã biến thành một vùng hư không hỗn loạn, phía trước phía sau hắn, trong khoảng cách rộng hàng chục mét, hoàn toàn bị sự hổn loạn màu đen chôn vùi.

“Thiên Cơ Phiến!”

Chung Phi Vũ trầm giọng quát một tiếng, tức khắc, từng luồng khí hỗn loạn hư vô đen xì gầm lên như biển lớn Hồng Hoang, nuốt chửng, tiêu diệt Trần Đức.

Cánh quạt đó cũng đột ngột giáng xuống, hàng loạt phiến quạt tựa như mãnh thú Hồng Hoang hung dữ lao về phía cố của Trần Bát Hoang.

Trung tâm chiến trường như xảy ra đại loạn, dòng khí hỗn loạn không ngừng cuồn cuộn hào quang đen ầm ầm vang lên.

Cùng đúng lúc này, Trần Đức ra tay!

Anh giơ một chưởng không hề có chút do dự, đón về phía phiến quạt sắt!

“Cái gì? Cậu ta lại muốn dùng tay đón cánh quạt đó?”

Khuôn mặt Đạm Đài Cung Minh run lên, sợ hãi nói.

Sắc mặt của Liều Tông Nguyên và cả những người khác đều thay đối, hoàn hồn từ cái chết của Kim Hoa chưa được một giây đã rơi vào trong rùng rợn.

Trần Bát Hoang… kiêu ngạo tự đại quá mức rồi đấy?

Phải biết rằng, cánh quạt đó không phải là vũ khí bình thường!

Mà là một linh khí ít nhất cũng là cấp trung phẩm, hơn nữa còn có võ kỹ hỗ trợ!

Cánh quạt này đập xuống cho dù là Thái Sơn của giới thế tục chặn trước cũng có thế bị chém thành hai, huống hồ là một cánh tay?

Muốn dùng tay để đỡ, hoàn toàn là tìm cái chết đấy, được không?______________________________

‘Tiếu tạp chủng, mày chết được rồi đấy!”, đúng lúc này, Chung Phi Vũ bật cười, cảm thấy vô cùng nực cười với sự ngu xuẩn, tự cao tự đại của Trần Bát Hoang, hiện lên vẻ máu tanh và tàn nhẫn.

Một con kiến của Côn Luân Hư tuy đã giết chết Kim Hoa, thực lực miễn cưỡng coi như không tệ, nhưng hắn dốc hết lực vào một đòn, đối phương lại khinh thường dùng một cánh tay ra tiếp.

“Lần này, coi như thần tiên đến cũng không cứu được mày!”, ánh mắt Chung Phi Vũ tàn ác, sát khí tràn ngập, giọng như sấm sét, vang vọng tám phương.

Nhưng đúng lúc hắn vừa dứt lời, trong thời gian một phần trăm hơỉ thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK