Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ hai người họ, đám người Tu La Tử, Vân Diệp, Vân Tịch Dao, An Nhã Hi cũng thỉnh thoảng đến bên hồ Nhược Thủy, ngóng nhìn bờ bên kia, vừa mong chờ, vừa lo lắng.

“Ầm!”

“Ầm! Ầm!”

Hôm nay, bất ngờ, đảo Định Thiên vốn yên tĩnh, bị phong cấm, bổng rung lên không hề có dấu hiệu trước, kiểu chấn rung này như động đất cấp một trăm, rất nhiều tòa nhà cao tầng, núi lớn, nghiêng ngả muốn đổ, có những nơi ầm ầm sập đổ, khói bụi nối lên, giống như đến ngày tận thế.

Trong cung điện bên hồ Nhược Thủy, Thủy Dương Vân bỗng mờ đôi mắt, trong mắt lóe lẻn hai đường hào quang sắc bén, ông ta lập tức hóa thành cầu vồng, xông ra khỏi cung điện đến trước hồ Nhược Thủy, Cát Phong Hành đi sát theo sau.

“Roạt roạt roạt!”

Hồ Nhược Thủy vốn bình lặng, lúc này sóng dữ nối lên, giống như có cự thú khuấy động dưới đáy hồ, từng đợt sóng cuồn cuồn nổi lên.

Đảo Định Thiên trời rung đất chuyến, vô số đệ tử cảm thấy hoảng loạn, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả Vân Diệp cũng vô cùng chấn hãi, ông ta biết, đảo Định Thiên tuyệt đối không thế nào xảy ra động đất hay thiên tai, đầu tiên, đảo Định Thiên lơ lửng trên không trung, thứ hai, cho dù không lơ lửng trên không trung, cũng có trận pháp bảo vệ, huống hồ còn có mấy cường giả sống đến hóa thạch tọa trấn!

Không phải thiên tai, thì ắt phải là con người gây ra!

Vân Diệp lập tức đích thân kiểm tra, cuối cùng, ông ta phát hiện một sự thật kinh hãi, dao động đáng sợ này lại bắt nguồn từ bờ bẽn kia Nhược Thủy, trong màn sương vô tận!

Vân Diệp và hai vị thái thượng trưởng lão của đảo Định Thiên đều đến, ngoài ra, còn có An Nhã Hi, Vân Tịch Dao, Tu La Tử, bọn họ đứng khá xa, không dám đến quá gần.

Đảo Định Thiên chấn rung không ngừng nghỉ, trận văn phong ấn đảo trở nên vô cùng hỗn loạn, đúng lúc này, Tu La Tử lấy ra một lá bùa, bỗng biến mất tại chổ, rời khỏi đảo Định Thiên.

ở chồ đó chỉ còn lại An Nhã Hi và Vân Tịch Dao.

Hai người cách nhau khõng đến mười mét, quay sang nhìn nhau một cái, không nói gì, đứng tại chổ, ngóng nhìn về bên hồ Nhược Thủy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, khuôn mặt già của Cát Phong Hành lóe lên vẻ nghi ngờ.

“Có lẽ là bẽn bờ đối diện đã xảy ra chuyện gì đó”, Thủy Dương Vân chắp hai tay su lưng, trỏng có vẻ khá bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt ông ta có chút căng thẳng.

Mười tháng, gần mười tháng rồi, cuối cùng… có lẽ sắp có kết quả rồi chăng?

Trên thực tế, ông ta đã cảm nhận được khí tức của Trần Bát Hoang, rất yếu ớt, nhưng thực sự phát hiện được, trong hiện trường, chí có một mình ông ta có cảm nhận siêu nhiên nhạy cảm như vậy.

Cùng lúc đó, trên tế đài, chỗ trung tâm chín mươi chín long mạch, xung quanh cơ thể Trần Đức, nguyên khí hổn độn dâng trào dập dờn, trải qua mười tháng hấp thụ, giờ đây cuối cùng anh sằp đột phá, xung quanh cơ thể, một phù văn đại đạo hiện ra, trong phút chốc, đã đến cảnh giới Cố Bản đính phong, chỉ thiếu một bước chân là đến Khai Thiên!

“Ầm ầm!”

Trong không trung trên đỉnh đầu, mây gió biến sắc, dường như có một cơn bão khủng khiếp sắp ập đến.

Tiến vào thiên cấp, mỗi một lần đột phá cảnh giới lớn đều sẽ có lôi kiếp giáng xuống.

Trần Đức đã cảm nhận được, một luồng đại đạo thần uy đáng sợ đang hội tụ, sát khí dày đặc, như muốn xé xác anh thành hàng ngàn mảnh.

Một khi anh đột phá, lôi kiếp sẽ xuất hiện!

‘Ầm!

Đúng lúc Trần Đức cảm nhận được lôi kiếp đáng sợ, giữa đôi lông mày của Trần Đức đột nhiên lóe lên một đường sáng, kể cả đang là ban ngày, cũng sáng đến như vầng mặt trời nhỏ trong bóng tối, rực rỡ chói mắt, chói lóa đến mức mở mắt trong vùng trời này mà như bị mù.

Am âm âm!

Khoảnh khâc làn sóng ánh sáng rực rỡ xuất hiện, cả thế giới rung lên, trời xoay đất chuyến, đại đạo tan vỡ, không gian sập đố, lập tức hóa thành một vùng đất khét lẹt, hư vô đáng sợ muốn chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK