Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nghĩ, lởi của Mạc Ly Tiêu tôi vẫn khá có tác dụng ở nơi này, anh nói có đúng không?”

Mạc Ly Tiêu không hỏi tên của Trần Đức, hắn ta xác định mình có thể giải quyết người này!

Bởi vì, hắn ta đã nhớ kỹ tên của những người không thể chọc vào!

Hiển nhiên, trong những người đó không có Trần Đức!

Giọng nói của Mạc Ly Tiêu rất lớn, truyền vào taỉ của mọi người xung quanh khiến cả đám sợ ngây người!

Không ngờ Mạc Ly Tiêu lại xuất hiện ở đây!

Thoáng chốc, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về nơi này.

“Mặc kệ tên của cậu có dùng được ở khác hay không, nhưng ở chỗ tôi thì chắc chắn không dùng được rồi đó”, sác mặt Trần Đức vẳn bình tĩnh như không, thậm chí anh còn cầm lấy ly rượu trước mặt, nhàn nhạt uống một ngụm.

Trái lại, trái tim của Liễu Tông Nguyên thì lại săp nhảy lên tận cổ: “Chủ nhân, cậu nói gì vậy?

Đừng nói nữa! Chúng ta đi thôi, nhường vị trí lại cho cậu Mạc đi!”, Liễu Tông Nguyên thật sự lo lắng sốt ruột không thôi, giọng nói đã bât đầu run lên nhè nhẹ, khẽ gằn giọng nói.

Trần Đức vẫn chẳng thèm đế ý tới Liều Tông Nguyên, anh biết ông ta muốn tốt cho mình, nên cũng chẳng chấp làm gì.

“Không dùng được?”, sắc mặt Mạc Ly Tiêu lập tức trở nên khó coi như chết: “Anh…”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Mạc Ly Tiêu đang định nối giận thì ngoài cửa bỏng truyền đến một giọng nói trong vắt, sau đó có hai cô gái bước tới.

Một người trong đó mặc đồ người hầu, giản dị trang nhã. Cô gái bên cạnh lại mặc một chiếc váy màu xanh, dáng người quyến rũ, gương mặt được che giấu dưới lớp khăn voan, không thể nhìn thấy được diện mạo.

All Rinhts Rrsprvrri Thp mnvrinhi n( this riinit.il rinnment is mvnpri hv Rn.iriMn nn nml nl this

Nhưng dù vậy, vẫn không khó nhận ra đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt kia giống như có thể nói, vô cùng đẹp.

“Cô Tư!”, nhìn thấy cô ta, thanh niên cầm kiếm lập tức cúi chào, ngoan ngoãn đáp: ‘Tôi biết cô thích chỗ gần cửa sổ nên mới đến đây chiếm chỗ giúp cô, nhưng… bọn họ không chịu nhường!”

“Cô Tư, cô yên tâm, chỉ cần cô thích, Mạc Ly Tiêu tôi chắc chắn sẽ lấy đến giúp cô, cô chỉ cần chờ một lát thôi!*’, Mạc Ly Tiêu bước tới, nịnh nọt nói.

“Đúng vậy, cô Tư, cậu chủ nhà tôi có thực lực đó, cậu ấy hoàn toàn có thể lấy được thứ mà cô muốn”, thanh niên bên cạnh Mạc Ly Tiêu cũng nói.

Chỉ là, cô gái kia cũng không để ý tới họ, thậm chí còn chẳng thèm nhìn họ lấy một cái, đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên người người hầu nhà mình nói: “Nhường? Ý cậu là họ ngồi trước, đúng không?”

“Vảng thưa cô”, thanh niên cầm kiếm nhỏ giọng

đáp.

“Được rồi”.

Ánh mắt cô Tư lại nhìn sang Trần Đức và Liễu Tông Nguyên: “Hai vị, thật sự xin lỗi, người hầu của

tôi thiếu sự dạy dỗ đã làm phiền hai người rồi, ngại quá”.

Cô ta nói rất khách sáo và lễ phép.

Cùng lúc đó, Liễu Tông Nguyên cũng thầm thờ phào nhẹ nhõm, may mà cô gái này không so đo với họ, không thì họ châc chắn sẽ gặp rác rối!

Trần Đức kinh ngạc liếc nhìn cô gái đó, không khỏi có chút thiện cảm với cô ta. Xem ra Thông Thiên Các này không phải ai cũng hống hách, nên anh nhẹ nhàng nói:

“Không sao, nếu cô Tư thích vị trí này, nếu không ngại có thế ngồi chung với tôi”.

Trần Đức vừa nói vừa không chút e dè đánh giá vẻ ngoài và dáng người của cỏ ta.

Bên cạnh đó, anh còn ngửi được trong không khí khi cô ta xuất hiện chợt thoang thoảng một mùi hương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK