Một người, khống chế hơn hàng ngàn thanh kiếm với hình dạng khác nhau, lớn nhó khác nhau, sức nặng khác nhau, lại còn chính xác như thế, từng li từng tí, cùng đâm về một hướng không sai chút nào.
Đây mẹ nó… Là chuyện một võ giả cánh giới Thông Thần có thế làm được ư?
Không bàn đến cánh giới Thông Thần.
Chỉ nói đến Lương Vĩnh Thanh.
Hân… Mẹ nó hẳn là loại yêu nghiệt có thiên phú nghịch thiên nhưng cũng hoàn toàn không thế làm được chuyện đó!
Thậm chí trướng lão Phong còn nghi ngờ người thanh niên này đang che giấu thực lực của mình.
Trước đó ông ta không nói lời nào là vi đang âm thâm thực hiện võ kỹ xuyên thấu, muốn nhìn thấy cảnh giới thật sự của Trần Đức!
Sự thật lè anh không hề che giấu điều gì!
Anh thật sự chí là một võ giả Thông Thần cửu trọng, không hơn!
Điều đó có nghĩa là gì! Tức là Trần Bát Hoang còn yêu nghiệt hơn Lương Vĩnh Thanh rất nhiều!
Vì thế…
Ồng ta quyết định nhận Trần Đức làm đệ tử!
“Cái định mệnh, được trưởng lẫo trực tiếp nhận làm đệ tử, thế này có hơi may mân quá không?”
“Đúng đó, tên này may mắn thật!”
“May á? Mấy người có được thực lực như người ta không mà nói?”
Phong Vô Kỵ đích thân nhận Trần Đức làm đệ tử, trong mắt mấy ngàn võ giả cấp bậc Thần Tôn ở đây chính xác là may mân, bời vì, số người được trưởng lão của học viện Thánh Phong nhận làm đệ tứ là có giới hạn!
Mỗi trường lão chỉ được nhận nhiều nhất mười đệ tử mà thôi!
Vì thế, sổ lượng có hạn, điều kiện để các trướng lão nhận làm đệ tử cũng hết sức khât khe, thông thường, nếu không vượt qua tất cà các khảo sát thì hoàn toàn không thế trớ thành đệ tử cúa trướng lão được!
Dù Trần Bát Hoang có thiên phú đặc biệt,
nhưng anh cũng chỉ là một võ giả Thông Thần cửu trọng, võ giả cảnh giới này, dù thiên phú cao cách mấy, dù đánh bại được Thần Tôn bốn mươi giai như Lương Vĩnh Thanh, thì liệu có thế đánh lại năm mươi giai không, sáu mươi giai, bảy mươi giai thì sao?
Nên biết rằng, trong học viện Thanh Phong, có rất rất nhiều võ giả như thế!
Đụng phải họ, Trần Bát Hoang rất có thể sẽ chết rất nhanh!
Vì vậy.
Trong mắt họ, Trần Bát Hoang cực kỳ may mân!
Hết sức may mắn, vô cùng may mẳn!
“Trần Bát Hoang, cậu đi theo tôi, đến chố ghi danh bẽn kia kìa”, thấy mãi mà Trần Bát Hoang không lên tiếng, trưởng lão Phong tưởng anh xúc động không nói nên lời, vl thế cũng không hỏi, trực tiếp gọi anh đi theo mình.
“Ngại quá”.