Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có”, lão Yêu Hoàng lắc đầu, ông ta đã không xuất thế suốt ba mươi vạn năm, tuy có nghe nói về mấy thứ này, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy: “Chỉ là, cậu có bị ngu không đấy hả, có thời gian đứng đây tìm cách phá hủy nó thì sao không trực tiếp đi lấy thứ tỏi đế lại?”

‘Hả?

n

Trần Đức đột nhiên ngẩn ra.

Bỗng.

cảm giác mừng như điên nhảy nhót trong lòng anh!

Anh nhớ Thương Lan từng nól truyền thừa Thiên Yêu Hoàng đế lại không phải là thứ dễ dàng có được, cả hậu duệ của tộc Kỳ Lân cũng rất khó tới gần!

Nói cách khác.

Người nào muốn lấy được thứ đó cũng sẽ gặp phải vô vàn khó khăn!

Nếu không, nó đã bị lấy đi từ lâu rồi.

Nhưng Trần Đức thì khác.

Thiên Yẻu Hoàng ở trong Tiếu Thế Giới của anh, có ông ta chỉ dẫn, anh lại chẳng dễ dàng vượt qua cái gọi là khó khăn đó ư?

Một câu của Thiên Yêu Hoàng đã trực tiếp thức tỉnh Trần Đức.

Thay vì lãng phí thời gian đi phá cál trận truyền tống gì đó.

Chi bằng trực tiếp đến nơi Thiên Yêu Hoàng đế lại truyền thừa, trước mắt, chỉ có nơi đó là an toàn nhất!

“Anh Tu La, tôi còn việc chưa làm xong nên tạm thời chưa thế đi được”.

Tu La Tử còn chưa hỏi gì.

Thì ngay sau đó.

Trần Đức đã đứng trước mặt Vân Diệp.

Vân Diệp đột nhiên sợ run.

Nhìn thấy ánh mắt Trần Bát Hoang, lòng ông ta tràn ngập sợ hãi vỏ biên, môi run rẩy, tỉm cũng đập nhanh.

Nghĩ tới sự khinh bỉ mà ông ta dành cho Trần Đức trước đó, lòng đầy cảm xúc phức tạp.

“Vân thánh chủ”, Trần Đức nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Dần tôi đến nơi Thiên Yêu Hoàng đế lại truyền thừa!”

“Hả?”

Vân Diệp không ngờ Trần Đức lại đột nhiên nói thế, đáp lại theo bản náng: “Cậu… Cậu định đi lấy…”

“Đúng vậy”.

Ông ta còn chưa nói xong thì Trần Đức đã lên tiếng: “Nhanh lên, sự kiên nhẳn của tôi có giới hạn!”

“Rõ… rõ…”, cả người Vân Diệp run lên, cả thở mạnh cũng không dám, thì nào dám cãi lời? Sợ Trần Bát Hoang cảm thấy khó chịu lại lấy mạng ông ta.

Sau khi đáp lời, ông ta gọi ra một cái chìa khóa.

Chìa khóa cắm thẳng vào hư không, xoay tròn.

“Răng rắc!”

Một giây sau.

Như có một cánh cống vô hình được mờ ra.

Khung cảnh trước mắt bỗng chốc thay đối.

Không gian nổi lên những gợn sóng, sau đó, chợt ngưng đọng lại, dường như một lá chắn bằng thủy tinh đã được tạo thành, đằng sau lớp thủy tinh đó chính là một cái hồ.

Rất dài, rất rộng.

Dài đến mức không thấy điếm cuối.

Rộng.

Đâu đó vài vạn thước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK