Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có Chu Tu giúp đỡ, hai người Mạc Ly Tiêu nào dám ở lại, lúc này bọn họ ảo não rời đi một cách chật vật, một khắc cũng không dám ngừng.

Trần Đức không để ý đến bọn họ, đế mặc cho bọn họ rời đi, anh thu hồi Long Ngâm, chủ động tiến lên gần Hoa Linh Vy: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô Tư, chuyện lúc trước là tôi không đúng”.

Cuối cùng, Trần Đức không có quá nhiều lòng thù địch với cô gái trước mặt, thậm chí còn có một tia thiện cảm,

Suy cho cùng,

Ở một nơi như thành Thông Thiên này, cô ta cũng xem như cỏ chút tình người.________________

Ngày trước ra tay không suy nghĩ kỹ càng, đều là vì Hoa Linh Vy lộ vẻ không thân thiện chán ghét với anh.

Lúc này, sự không thân thiện và chán ghét kia đã biến mất, Trần Đức nói lời xin lỗi nhận sai lầm cũng không có gì.

Huống hồ, đối phương còn cứu anh.

Nếu cô ta không mở miệng, e rằng hôm nay sẽ có một trận ác chiến, mặc dù anh có thể mượn sức mạnh của Linh Lung liều chết đánh một trận.

Nhưng,

Bởi vì nguyên do quá yếu, sức mạnh Linh Lung có thế cho anh mượn cũng chỉ có hạn độ.

Loại hạn độ này chém chết Chu Tu địa tôn giả tầng thứ nhất và thuộc hạ của hắn có lẽ không phải vấn đề lớn, nhưng thành Thông Thiên này cường giả như mây.

Chu Tu thân là chấp sự tư pháp, đại diện tư pháp và mặt mũi của thành Thông Thiên, hắn mà chết, đương nhiên sẽ ảnh hường đến những người khác.

Nếu như người đến là tôn giả đỉnh phong hoặc

người trên địa tôn giả, Trần Đức sẽ rất rất khó khăn,

Hoa Linh Vy mở miệng, không khác nào giúp đỡ một việc lớn.

Đại trượng phu có thế cứng rắn có thể mềm mỏng, nói lời xin lỗi hay cám ơn cũng không có gì.

“Hừ”.

Khuôn mặt Hoa Linh Vy hơi đỏ lên, cũng không muốn nghĩ đến chuyện lúc trước, cô ta liếc nhìn Trần Đức: ‘Vết thương thế nào rồi?”

“Tạm Ổn, ít nhất có thể tự do hoạt động”, Trần Đức đáp lại, trên thực tế vết thương của anh rất nặng.

“Có thế hoạt động thì tốt, chỗ này đã bị phá hủy rồi, theo tôi, chúng ta đổi khách sạn khác”.

“Cảm ơn!”, Trần Đức cũng không khách sáo.

Đầu tiên, nơi này quả thật đã bị phá hoại nghiêm trọng, không còn cách nào tiếp tục ở lại nữa, khách sạn lớn như vậy bị phá hủy, tương đương với việc người ở đây đều phải đổi sang chỗ khác.

Như vậy thành Thông Thiên vốn chật chội sẽ rất khó tìm chồ ở.

Thứ hai, anh bị thương nặng, nếu như hành động một mình, nói không chừng sẽ bị người ta gảy rối, có phụ nữ bên cạnh, anh sẽ an toàn hơn nhiều.

“Chủ nhân!”

Liễu Tông Nguyên tiến lên, ông ta cũng bị thương nặng, chật vật đi theo sau Trần Đức,

“Ông quay về Côn Luân Hư đi”, Trần Đức liếc nhìn ông ta, thản nhiên nói.

Liều Tông Nguyên khẽ ngừng lại,

Ông ta biết biếu hiện hôm nay e rằng đã khiến chủ nhân thất vọng rồi.

Liều Tông Nguyên thở dài, lấy ra phiếu tiền Thông Thiên còn dư lại giao cho Trần Đức: “Dạ, chủ nhản, cậu bảo trọng, tôi sẽ trông chừng thật tốt Côn Luân Hư, địa cầu, thân nhân và bạn bè của cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK