Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc,

Tùy An hằn không sợ!

Có thế vượt cấp chiến đấu thì sao? Nam Cung Trần cũng chí là người của một gia tộc nhỏ mà thôi, sống mấy chục ngàn năm mới là cảnh giới Khai Thiên, nói ra cũng khiến người ta cười rụng răng, có thế so với Tùy An hắn sao?

Có Thần Mộng Thiên Tông, có Tùy Lập Hiên hậu thuẫn, Trần Bát Hoang dám làm gì?

Động vào hắn thử xem?

Sở dĩ hắn không trực tiếp tìm Trần Đức, ngoại trừ khinh thường ra, chính là muốn thông qua chèn ép Cơ Xung, đánh vào mặt anh, nghiền ép oai phong của anh!

“Cơ Xung, anh đúng là khiến người ta chết cười mà, tường rằng có Vân Tịch Dao chống lưng thì không aỉ dám động vào anh? Anh cũng quá may mắn mới được làm nô bộc của cô ta, anh cho rằng mình là cái thá gì vậy? Anh nhìn Phương Nhạc Hải của đảo Định Thiên các người, còn có mấy tên bảo vệ trật tự kia, có ai dám như anh không?”, trẽn mặt Tùy An hiện lên nụ cười đắc ý, hắn nâng tay lên, chỉ vào mũi Cơ Xung: “Mặc dù cùng là người làm, nhưng anh là cái thá gì mà dám thách thức với tôi?”

Áp lực càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn.

Thực lực của Cơ Xung vốn không mạnh, không phải võ giả cùng cấp bậc với Tùy An, loại áp lực đó ép xương cốt hắn rắc rắc vang dội, toàn thân sa sầm, sẳc măt khó coi như đã chết.

“Cơ Xung, bây giờ biết mình hèn mọn hơn rồi hả?”, Tùy An cười nhạt không dứt, quét mắt nhìn Trần Đức, sau khi giáo huấn Cơ Xung, hắn lại thu hồi áp lực, thản nhiên nói: “Còn không mau truyền đạt lời của tôi cho họ Trần kia”.

Cơ Xung cúi đầu, sắc mặt thật sự không tốt, hai quả đấm nằm chặt, rắc rắc vang dội.

Nhưng,

Hẳn không phải đối thủ của Tùy An.

Huống chi, dù phải thì thế nào? Đánh chó phải nhìn mặt chủ, Tùy An không phải người hẳn có thế động vào, một khi động rồi, rất có khả năng sẽ gây ra tai vạ bất ngờ cho đảo Định Thiên.

Vừa đắc tội Thần Mộng Thiên Tông, vừa chọc giận Trần Đức.

Cơ Xung rơi vào lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này,

Rất nhiều người cũng chú ý tới bên

đây.

Trong lòng mọi người biết rõ, Tùy An nhất định là do Tùy Lập Hiên gọi qua, hơn nữa cũng khỏng phải hắn ta thật tâm muốn thu nhận Trần Bát Hoang làm nô bộc, hơn phân nửa là nhìn trúng quả Âm Chi trên người anh, còn có năm trăm triệu nguyên thạch thượng phẩm, hai loại này, bất kỳ đồ vật nào cũng khiến người ta rung động.

Tùy Lập Hiên không đích thân ra tay, chỉ vì ngại nơi này là địa bàn của đảo Định Thiên, hắn không tiện ra tay mà thôi.

Rõ ràng là nhằm vào Trần Bát Hoang,

Mà lúc này Trần Bát Hoang vẫn đang uống rượu dùng bữa, giả bộ khỏng thấy, không nghe, hoàn toàn không dám hé răng.

Ha ha!

Sơ rồi!

So với Trần Bát Hoang trong lời đồn kia hình như có hơi hữu danh vô thực?

“Cơ Xung…”, ngay lúc Cơ Xung tiến thoái lưỡng nan, Trần Đức đang dùng bữa uống rượu, đột nhiên đứng dậy, vổ bả vai hắn, cười nói: “Không cần khó xử, chỉ là mời rượu thôi chứ gì? Chuyện nhỏ, tôi đi”.

Nói xong,

Trần Đức rót rượu vào ly không của mình.

“Cái này…”, Cơ Xung nhìn Trần Đức, có chút kinh ngạc.

Kiêu ngạo như Trần Bát Hoang cũng chí có thế lựa chọn cúi đầu sao?

Cơ Xung thở dài, mặc dù ngoài dự liệu, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Không còn cách nào khác, Tùy Lập Hiên quả thực quá mạnh mẽ, Trần Bát Hoang dù có là cấp Thiên cũng hoàn toàn không phải đối thủ của hằn ta.

Dù sao,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK