Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

thì cậu ta cũng sẽ chết trên đảo thôi”.

“Vậy chờ thêm hai tiếng nữa, hai tiếng sau mà cậu ta không xuất hiện thì Mạc Ly Tiêu, tôi cũng sẽ không trả lại tiền Thông Thiên cho cậu đâu”, Tất Vân Đào nói.

Mạc Ly Tiêu vội nói: “Anh Đào, anh yên tâm, nếu anh ta không xuất hiện thì tôi sẽ cho anh thêm 500 ngàn!”

“Hoa Linh Vy…”

“Hoa Linh Vy đến rồi!”

Đúng lúc này, chợt vang lẽn một trận xôn xao, chỉ thấy đằng xa có một bóng hình xinh đẹp thong thả bước tới. Người đó chính là đeo khăn che mặt Hoa Linh Vy!

Ba người Tất Vân Đào nhìn thấy cô ta thì sắc măt chơt trở nên hơi khó coi.

Sao cô ta lại đến nơi này?

Có cô ta ở đây thì sao giết Trần Bát Hoang được nữa?

“Linh Vy…”, Đoạn Bằng dẫn đầu tiếp đón, trên gương mặt lạnh lùng khẽ lộ ra một nụ cười nịnh nọt và khao khát: “Sao em lại tới đây?1′

“Sao tôi lại tới đây, lẽ nào các người không biết ư? Hơn nữa, tôi với anh cũng không quen, xin hãy gọi tôi là cô Tư”, Hoa Linh Vy không thích tẽn Đoạn Bằng này cho lẳm nên nói chuyện cũng chẳng khách sáo.

Vẻ mặt Đoạn Bằng khựng lại, trong lòng bực bội không thôi, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bản thản Hoa Linh Vy vừa có thực lực vô cùng mạnh mẽ, mà gia tộc đứng sau lưng cô ta cũng cực kỳ khủng bố.

Bất kể là Hoa Linh Vy hay gia tộc đứng sau cô ta thì Đoạn Bằng đều không thể trêu vào!

Đoạn Bằng đành phải đổi xưng hô: “Cô Tư, cô tới đây là vì tên Trần Bát Hoang người Trái Đất ư?”

Hắn ta nhấn mạnh ba chữ “Người Trái Đất” như đang nhắc nhở Hoa Linh Vy Trần Bát Hoang là một con kiến đến từ một nơi rác rưởi, giữa cả hai có một sự chênh lệch như trời với đất.

Thế nhưng, Hoa Linh Vy lại chẳng thèm để ý đến Đoạn Bằng, thậm chí còn không liếc nhìn hắn ta lấy một cái.

Con ngươi xinh đẹp của cô ta khẽ đảo, nhìn về phía Tất Vân Đào, Mạc Ly Tiêu và ô Hành:

“Tất Vân Đào, nếu các người muốn sống tham gia sát hạch thì tôi đề nghị ba người mau rời khỏi đây đi!”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Linh Vy là đôi con ngươi long lanh như thủy tinh nhưng lại lộ vẻ lạnh lùng, nền nã.

Giọng nói trong veo của cô ta tuy không cao, nhưng chẳng ai dám xem nhẹ hay không đế ý đến nó!

Lời nói ấy lọt vào tai Tất Vân Đào khiến sắc mặt hắn ta hơi tái nhợt.

Mạc Ly Tiêu siết chặt nẳm tay, ánh mắt ảm u.

Hắn ta vừa thấy Hoa Linh Vy là tức, không hiếu nối sao người phụ nữ ngu ngốc này lại bảo vệ cho một tên rác rưởi!

Nếu không có cô ta thì Mạc Lỵ Tiêu đã chẳng phải tốn 1 triệu mời Tất Vân Đào, thằng ôn Trần Bát Hoang kia cũng đã sớm chết trong tay hắn ta rồi!

Đáng tiếc, đối mặt với Hoa Linh Vy hắn ta lại chẳng dám hó hé câu nào.

“Chúng tôi…”, Tất Vân Đào im lặng một lát rồi chuẩn bị chịu thua và rời đi.

Dù sao, giữa hắn ta và Trần Bát Hoang cũng không có hận thù gì.

Song, Tất Vân Đào còn chưa nói xong, bổng dưng!

“Hổn láo!”

Một tiếng quát nặng nề chợt vang lên ngắt lời hắn ta.

Sau đó, một người phụ nữ trung niên đi đến, rồi bước tới trước mặt Hoa Linh

Vỵ.

Đằng sau bà ta còn có một thanh niên nữa, mà người ấy không ai khác chính là người cầm kiếm bị Hoa Lỉnh Vy đuổi đi trước đó!

“Mẹ…”, Hoa Linh Vy thấy bà ta thì ngẩn ra.

Người đến chính là người đã nhận nuôi và nuôi nấng còn dạy bảo võ học cho cô ta, Hoa Huyền Khuyết!

Cùng lúc đó, Hoa Huyền Khuyết còn là nhân vật đứng thứ hai bên trong gia tộc, có quyền lực gần với gia chủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK