Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài ra, rất có khả năng còn có một vài nơi chưa bị phát hiện.

Cho nên,

Dù Đại Thiẻn Thế Giới là cố hương của Linh Lung, trong khoảng thời gian ngắn, cô ta cũng không có cách nào phán đoán ra đây là đâu.

Dĩ nhiên,

Trải qua một ngày bôn ba, nhìn thấy nhiều linh thú, khủng long như vậy, trong lòng cô ta cũng có một vài suy đoán, chỉ là trước mắt vẩn chưa chắc, cô ta cũng không nôn nóng nói ra.

Lại một buổi tối sẳp tới, không biết do nguyên nhân địa lý hay còn có chuyện gì, nơi này ban ngày ánh nắng tươi sáng, buổi tối sấm chớp rền vang, mưa như thác đố.

Mặt trời lặn mặt trời mọc, bầu trời hiện lẻn một màu trắng bạc.

Đột ngột,

Trần Đức mở mắt: “Có người!”

Lời vừa dứt,

Anh tung người nhảy một cái lẻn một cái cây cổ thụ cao bảy tám trăm mét như tòa cao ốc, cành lá mọc tươi tốt

Rất nhanh, khoảng mấy cái hít thở, hai thân ảnh từ đằng xa lao tới.

Người đến là một đôi nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông một thân áo dài màu xanh lam, nhưng tóc lại màu xanh biếc, ngay cả đôi mắt cũng lóe lên màu xanh ngọc bích, sống mũi cao, có vài phần trung tây kết hợp.

Cô gái thì mặc váy dài vàng nhạt, tóc xoăn màu ngọc bích, dáng người cao gầy, tướng mạo cực kỳ đẹp, cũng xem như là một mỹ nữ, nhưng so với mấy người Âu Dã Tư Linh, Hoa Linh Vy, Diêu Mộng Vũ thì vần kém mấy phần khí chất,

Hai người rất mạnh, dù là nam hay nữ đền đã vượt qua cảnh giới Thánh Tổ, người phụ nữ chắc chắn là một cao thủ có năng lực, còn người đàn ông, Trần Đức lại có phần nhìn không ra,

Tóm lại…

Hai người rất mạnh!

“Không ngờ có người sẽ đến đây trước chúng ta”.

Sau khi người đàn ông dừng bước, hắn xoay người, trực tiếp đối mặt về phía của Trần Đức, nhìn chằm chằm chồ anh đang ẩn thân, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Mặc kệ anh là ai, trong ba cái hít

thở, mau đi ra”.

“Bị phát hiện rồi?”

Trần Đức không ngờ đối phương nhanh như vậy đã phát hiện ra anh, thậm chí biết rõ ràng chổ ẩn thân của anh.

Càng chứng tỏ người đàn ỏng rất mạnh,

Trần Đức không do dự, từ trên ngọn cây nhảy xuống, khóe miệng nâng lên nụ cười tươi:

“Anh bạn này, tôi họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang, vừa đến đã lạc đường ở chổ này, không biết làm sao đỉ ra, đột nhiên đụng phải hai người, đề phòng là trên hết, không thế không trốn, xin tha thứ!”

Có câu nói không ra tay đánh kẻ tươi cười, Trần Đức không muốn gây thù oán, càng không thích phiền toái, tư thái anh hạ xuống khá thấp, ôn hòa thản thiết, trên mặt từ đầu đến cuối tràn đầy nụ cười đẹp.

“Lạc đường?”

Người đàn ông kỳ quái nhìn Trần Đức, hắn tràn đầy nghi ngờ: “Anh chẳc chân mình lạc đường ở đây?”

“Ách… Có vấn đề gì không?”

Trần Đức có chút buồn bực, quả thật anh lạc đường thật mà.

“Đương nhiên là có vấn đề”.

Cô gái váy dài nhíu mũi: “Nơi này là đảo Khốn Long ở Tây Hải, anh cảm thấy mình chắc chắn lạc đường ở đây?”

Bẽn trong thức hải, Linh Lung đột nhiên biến

sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK