Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tôn Dưỡng từ bỏ, trẽn bậc thang còn lại sáu người, sắc mặt bọn họ đều khó coi, cắn răng, hai chân như rơi vào vực sâu, khó mà nhấc lên được.

“Bành!”

Cuối cùng, La Thập Bát bước lên bậc thứ bảy, trán của anh ta đã đầy mồ hôi, huyệt thái dương hai bẽn nối đầy gân xanh.

Tiếp đó, mấy người còn lại cũng bước lên bậc thứ bảy.

Nhưng sau khi đặt chân lên bậc thứ bảy, lại có ba người từ bỏ.

Bọn họ đã sức cùng lực kiệt.

“Bước lên bậc thứ bảy, hình như có thứ gì đó đang quấy nhiễu tôi, đồng thời còn có một luồng áp lực rất lớn, nếu ở lại thêm một giây, thì tôi có thể bị thương nặng”, sau khi đi xuống bậc thang Thích Thiên chia sẻ với đồng đội đi đến gần.

Trẽn bậc thang, ba người còn lại cuối cùng lần lượt là La Thập Bát, Hà Viêm, Lý Thiên Long.

Bọn họ đặt chân lên bậc thứ bảy, dừng tại đó hai mươi mấy phút, La Thập Bát lại bước lên bậc thứ tám.

Nửa tiếng trôi qua.

La Thập Bát đã bước lên bậc thứ chín!

Hai người con lại, Hà Viẽm đứng ở tầng thứ tám, Lý Thiên Long vẫn dừng ở bậc thứ bảy.

Hiển nhiên, ba người đã mệt đến không chịu nối, ngay cả lúc này hai chân của La Thập Bát cũng bắt đầu run lên.

Khoảnh khắc anh ta bước lẽn bậc thứ chín, soạt một tiếng, quần áo trên người rách ra từng khe hở, có thể nhìn thấy rõ ràng, mỗi một phân cơ bắp của anh ta cũng trong trạng thái căng chặt, thậm chí da thịt cũng rách ra nhiều vết nứt!

“A!”

Đột nhiên, La Thập Bát phát ra một tiếng tức giận gầm thét kinh thiên, dường như anh ta đang phải chịu sự đau đớn nào đó, trợn mắt muốn nứt ra, cả da mặt cũng run bần bật.

Bành!

Liền sau đó, hai đầu gối của anh ta đột nhiên khụy xuống quỳ dưới đất, vì phải gồng mình dùng sức quá mức, dần đến xương hai đầu gối trực tiếp gẫy lìa!

Mọi người phía dưới đều kinh hãi sững sờ!

Thang Thần Thánh đáng sợ đến thế ư?

La Thập Bát đó là đỉnh phong Linh Hải Kỳ, cũng là người xuất sâc trong Vô Song Môn!

Chẳng lẽ anh ta không bước lên được bậc thứ mười?

Lúc này, cuối cùng mọi người đều hiếu tại sao phần thưởng lại hậu hĩnh như vậy!

Phần thưởng này, không dễ lấy được đâu!

Nếu thực sự có thể bước lẻn bậc thứ mười, bậc thứ hai mươi, chắc chân người đó gánh được phần thưởng Thông Linh Đan và võ kỹ Hoàng Giai!

Mọi người không hẹn mà cũng nhìn sang Trần Bát Hoang từ nãy vẫn không hành động trong đám đông.

Kinh ngạc phát hiện, anh… đang uống rượu?

Đúng thế.

Không sai.

Hình như anh không để tâm đến thang Thần Thánh, tay cầm một hồ lô rượu, uống từng ngụm, giống như cuộc sát hạch thang Thần Thánh không liên quan đến anh, điềm tĩnh, thảnh thơi, ung dung tự tại.

“Tẽn này cũng thật ra vẻ quá rồi đấy?”, trong đám đông có người không vui nói.

“Ha ha, chốc nữa nếu ngay cả bậc thứ năm mà anh ta cũng không bước lên được, thì thật xấu hổ!”

“Từ lâu đã nghe nói anh ta rất ngông cuồng, khồng ngờ lại ngông cuồng đến như này”.

Lời bàn tán xôn xao vang lẽn, đa số người có mặt đều ngứa mắt với Trần Đức.

Ban đầu bọn họ gia nhập Vô Song Môn đã phải trải qua biết bao nhiêu cuộc sát hạch, bầt đầu từ ngoại viện rồi gia nhập nội viện, cuối cùng lại trả qua các cuộc lựa chọn nghiêm ngặt, mới được gia nhập Vô Song Môn.

Mà tẽn này vừa đến học viện vỏ Song ngày đầu tiên đã trực tiếp vào Vô Song Môn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK