“Trần Bát Hoang, tôi…”
Hoa Linh Vy muốn nói gì đó, nhưng Trần Đức lại nói tiếp: “Cô hãy tin tôi, tôi phù hợp với Lưỡng Nghi Tông, còn cô không thích hợp đâu”.
Trần Đức không hề nói đùa mà là Linh Lung đang nhắc nhở Trần Đức, Lưỡng Nghi Tông mang lại lợi ích to lớn cho anh, nhưng đối với Hoa Linh Vy, không có chút tác dụng nào cả.
Việc cô ta gia nhập Lưỡng Nghi Tông mới thực
sự là phung phí của trời!
“Tôi…”, Hoa Linh Vy nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Trần Đức, cuối cùng cô ta chọn tin tướng anh.
Trần Bát Hoang vốn dĩ là một kỳ tích, một người sáng lập nên kỳ tích!
Biết đâu sau khi gia nhập Lưỡng Nghi Tông, anh cũng có thể tạo nên kỳ tích thì sao?
Cô ta cũng không muốn tụt lại phía sau Trần Đức quá xa, Lưỡng Nghi Tông quả thực khồng phải lựa chọn tốt nhất, sau đó, cô ta khẽ gật đầu nói: “Được, vậy tỏi sẽ nghe anh, chọn tông môn khác!”
Nghe được lời này của cô ta, Trình Lâm Phong có chút thất vọng, có điều ông ta vẫn không nói gì, có được Trần Bát Hoang đẫ là một bất ngờ quá lớn, ông ta cũng không dám đòi hỏi thêm gì nữa!
Sau khi lựa chọn tông môn xong, Trần Đức hít một hơi thật sâu, tiếp theo, đã đến lúc giải quyết một chuyện khác, tiếp đó…
Trần Đức lấy phiếu đổi thưởng lúc trước anh đã cược chính mình phá kỷ lục vần luôn cất trong người ra, bước đến trước mặt Lục Âm Dương, thành chủ của thành Thông Thiên: “Thành chủ, không biết phiếu đối thưởng này phải tìm ai, tìm ông sao?”
Nhìn ba tấm phiếu đổi thưởng trong tay Trần Đức, Lục Âm Dương đương nhiên biết đó là thứ gì. Mặc dù ông ta nghiêm cấm đánh bạc, nhưng mấy năm nay, những chấp pháp giá dưới trướng ông ta vẫn luôn thích mở những trò này. Thân là thành chủ, ỏng ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, dù sao mỗi lần mấy tẽn đó thắng được tiền Thông Thiên cũng sẽ chia cho ông ta một ít, cũng may là mấy năm nay ông ta vằn luôn mắt nhầm mắt mớ. Còn đợt sát hạch năm nay, nếu nhớ không nhầm thì có lẽ người khởi xướng cá cược là Chu Tu?
Tuy nhiên, bây giờ Chu Tu đã chết, các cổ đông khác chắn hắn còn có những chấp pháp giả khác và những nhân vật lớn đến tham gia cuộc tuyến chọn năm nay, phải không?
Có điều, Chu Tu chết rồi, Lục Âm Dương không định để những người khác mất tiền thêm, chuẩn bị tự mình giúp Trần Đức đối thướng, ông ta không tin một tên võ giả địa cầu sẽ có rất nhiều tiền Thông Thiên để đặt cược, có lẽ là bản thân trả được nẽn bèn nói: “Đưa tôi xem thử đi…”
MVâng!”
Trần Đức mỉm cười và đưa ba tấm phiếu đổi thưởng cho Lục Âm Dương, trên phiếu có một dấu ấn đặc biệt thể hiện số lượng cược, tỷ lệ ăn cược…đế phân biệt thật giá.____________________
Sau khi nhặn lấy phiếu đổi thưởng, Lục Âm Dương vốn đang định trả tiền thắng cược thì bất giác sững sờ, ông ta nhìn chằm chằm vào ba tờ phiếu đó, cả người chết lặng.
Đệt!
Ông ta tự hỏi liệu có phải mình bị hoa mắt rồi không!
Ba tấm phiếu đối thưởng, tống cộng năm triệu năm trăm ba ngươi ngàn tiền Thông Thiên!
Hơn nữa, tất cả đều cược phá kỷ lục!
Tỷ lệ ăn cược 1 ăn 5000!
Cái này…cái này, con mẹ nó phải trả bao nhiêu chứ?
Sau khi tính toán một chút, Lục Âm Dương suýt nữa ngất đi vì sợ hãi…
27,6 tỷ tiền Thông Thiên!
Ngay cá đối với thành chủ như ông ta mà nói, đây cũng là một con số thiên văn!
Mẹ nó chứ, tẻn Chu Tu chết tiệt, chết thì cũng
chết rồi, còn để lại một mớ hỗn độn như vậy làm gì?
Lục Âm Dương cầm ba tấm phiếu đổi thưởng giống như một củ khoai nóng bỏng tay, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng tìm kiếm một lượt toàn bộ người nhà của Chu Tu.
Sau một hồi im lặng, ông ta hét lên: “Tất cả chấp pháp giả, tập hợp!”
Mệnh lệnh này vừa dứt, cùng một giây, hơn ba mươi bóng người đã xuất hiện trong quảng trường, tất cá bọn họ đều đồng loạt chào Lục Âm Dương: “Tham kiến thành chủ!”
‘ừm!1