Nội dung từ 186 đã được điều chỉnh. Cảm ơn bạn đọc đã thông báo cho admin ạ.
—
Mạng sống của Trương Thiên Dương không liên quan gì đến anh, nhưng mạng sống của Tống Ngữ Yên, anh đã ký hỢp đồng thì nhất định phải giữ đúng lời hứa.
“ĐƯỢc, mười phút thì mười phút!”
Quan Hổ nghiên răng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, nếu Trần Bát Hoang không cứu được Trương Thiên Dương, lúc đó ông ta tìm đến tính sổ sau cũng không muộn.
Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Alo, xin chào phó thị trưởng Lưu, tôi là Quan Hổ”.
“Vâng, là tôi. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi một việc. Tập đoàn bất động sản Thiên Dương chúng tôi sắp nghênh đón một vị khách quý đến nhà. Vị khách này có thân phận cực kỳ cao quý, cần phải thiết quân luật”.
“Thực xỉn lỗi, phó thị trường, bây giờ không tiện tiết lộ thân phận, nhưng xong việc tôi nhất định sẽ đích thân đến chỗ ông nói rõ, được không?”
“ĐƯỢc, cảm ơn ông!”
Quan Hổ ra ngoài nghe điện thoại, chưa đến một phút, tất cả các con đương trong thành phô Tần Thành từ chỗ ở của Trần Đức đến biệt thự của Trương Thiên Dương đều biến thành đèn đỏ.
Hơn một trăm cảnh sát giao thông được điều động cùng lúc để giải tán các phương tiện lưu thông trên đường, biến đường phố trở nên vắng vẻ rộng rãi.
Cùng lúc đó, Trần Đức bước lên chiếc xe Mercedes V-class của Quan Hổ rồi đi thẳng đến biệt thự Thiên Dương, tài xê lái xe tăng tốc hết cỡ, từ đầu đến cuối không có gì cản trờ.
ờ bên đường, một chiếc ô tô riêng bị chặn đứng lại, khi nhìn thấy chiếc Mercedes chạy như tên bắn vụt qua, bọn họ kinh ngạc không thôi:
“Rốt cuộc là ai mà làm hoành tráng khí thê dữ vậy?”
“Còn cần phải nói sao, chắc chắn là nhân vật lớn nào đó rồi”.
Trong xe, suốt quãng đường Trần Đức không nói lời nào.
Tám phút sau, chiếc xe chạy vào một khu hoa viên rồi dừng ngay trước biệt thự.
Trần Đức nhanh chóng xuống xe đi vào biệt thự.
Vừa bước vào trong…
Người đầu tiên anh nhìn thây chính là Trương Tử Đằng.
Phải nói nơi Trương Thiên Dương ở trông giống như công viên chứ không phải biệt thự nữa rồi, diện tích rộng đến nỗi nhìn lướt qua không thây điểm cuối ở đâu cả, trước cổng biệt thự có một phiến đá, trên đó khắc bốn chữ “Biệt thự Thiên Dương”.
Vừa bước vào cổng lớn, thứ đầu tiên đập vào mắt là con đường lát đá hoa cương, xung quanh là những cây cầu nhỏ bắc qua sông, cùng với những đám cỏ xanh mướt.
Ố đây không chỉ có biệt thự mà còn có rạp chiếu phim, bể bơi, phòng tập gym và nhiều tiện ích giải trí khác, thậm chí còn có một tòa nhà đặc biệt, chính là phòng làm việc của Trương Thiên Dương.
Cảnh tượng cực kỳ sang trọng và xa hoa, ở thành phố sầm uất này lại có thể tìm được một nơi như vậy cũng đủ cho thấy địa vị của Trương Thiên Dương ở cấp bậc nào.
Khoảnh khắc đầu tiên bước vào biệt thự, Trần Đức đã nhìn thấy Trương Tử Đằng, hiển nhiên, Trương Tử Đằng cũng đã nhìn thây anh.
Ngay lập tức, đôi mắt gã trờ nên vô cùng ngạc nhiên.
Gã sớm đã nghe mẹ mình nói, Quan Hổ đã đi mòi một vị thần y, sao tên này lại đi cùng đến đây?
Nghĩ đến đó, Trương Tử Đằng bèn hòi: “Chú Quan, không phải chú đi mòi thần y đến sao? Tên này là ai vậy?”
Trương Tử Đằng giả vò như không biết Trần Đức, ai ngờ Trần Đức không hề giữ mặt mũi cho gã chút nào.
“Sao thế, hôm qua mới bị tao tát một phát, hôm nay đã không quen biết gì rồi à? Là do trí nhớ mày không tốt, hay là do tao tát chưa đủ mạnh?”
Sắc mặt Trương Tử Đằng lập tức thay đổi, mẹ gã
đang đứng bên cạnh dường như không biết chuyện này, khinh thường nói: “Mày tát Tử Đằng nhà tao? Mày không nằm mơ đấy chứ?”
“Quan Hổ, đây chính là thần y mà ông mòi đến sao, sao lại không hiểu phép tắc gì vậy chứ? Hơn nữa trông hắn cũng chả giống thần y gì cả, làm gì có thần y nào trẻ tuổi vậy”.
“Có đánh hay không, có thể hỏi Tử Đằng thử xem”, Quan Hổ nói: “Thần y mà tôi mòi đến chính là cậu ấy”.
Trong đại sảnh, ngoài Trương Tử Đằng ra còn có vài người đang đứng gần đó, trong đó có một ngươi đàn ông trông khá giống Trương Tử Đằng, tuổi tác lớn hơn một chút, khoảng chừng hai mươi bảy tuổi, hắn ta là con trai cả của Trương Thiên Dương, Trương Tử Ngọc.
Người đứng bên cạnh chính là mẹ hắn ta.
Phía đối diện bọn họ là hai người phụ nữ, một già một trẻ, một người là Nhan Như sơ và người còn lại là Trương Hân Nhiên.
Trương Hân Nhiên nhò tuổi hơn Trương Tử Ngọc nhưng lởn hơn Trương Tử Đằng vài tuổi, cô mặc trang phục cực kỳ giản dị, đôi mắt đỏ hoe rõ ràng là vừa mới khóc xong.
Ngoài gia đình này, còn có bác sĩ già Hồng
Trung Hà.
Vừa nghe nói Trần Đức là thần y do Quan Hổ mời đến, sắc mặt mọi người đều trờ nên cực kỳ khó coi.
Thần y gì chứ.