“Rắc!”
Một tiếng kim lại chói tai đập vào nhau bỗng vang lên.
Cảnh tượng dừng lại ở đó!
Lại thấy một bàn tay của Trần Đức đón lấy phiến quạt đó, hơn nữa còn nắm rất chặt!
Lúc này tất cả sức mạnh sôi sục cuồng bạo cứ như xông vào trong một đống bông, tan biến và vô
hình!
“Vãi!”
Tất cả mọi người đều thôn mặt, nhìn chằm chằm cảnh kinh hãi đáng sợ này, mà quên mất hít thờ, suýt nữa chết ngất đi.
Chung Phi Vũ càng ngây người, sau đó cả đầu óc rơi vào trổng rỗng, trong lúc ngây người, hắn gần như trở thành một bức tượng sống, không hề nhúc nhích.
Một lần nữa Trần Đức lại hành động trong ánh mắt dõi theo của mọi người.
Anh nắm chặt phiến quạt sắt, đẩy về phía trước.
“Xì xì!”
Quạt sắt như bánh xe lửa chuyến động, xoay tròn, lướt về phía Chung Phi Vũ, lập tức đè lên cố của hắn, nghiền nát cố họng thực quản, kinh mạch của hắn.
Chung Phi Vũ không hổ là cường giả Vân Tỉêu Giới, tuy hoảng sợ, nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, lập tức lùi lại phía sau.
Nhưng hân vừa lùi hai bước, Trần Đức lại lôi hắn trở lại, giơ tay đập về phía lồng ngực của hẳn.
“Bành!1
Một quyền giáng xuống, Chung Phi Vũ trực tiếp nổ tung, thậm chí vì uy lực quá mạnh, quá khủng khiếp, khoảng không gian đó bị đập thành hư vô, hố đen, bỗng nhiên nuốt chửng máu sương của Chung Phi Vũ.
Rất nhanh, lỗ đen thu nhỏ lại, hư vô tiêu tan, Chung Phi Vũ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Không đế lại chút gì.
Trần Đức không còn gì đế nói nhìn cánh này, anh vốn muốn hỏi Chung Phi Vũ một số vấn đề.
Nhưng cú đấm vừa nãy, anh cũng không dồn hết sức lực, nhưng… ai ngờ Chung Phi Vũ lại yếu như vậy? Còn yếu hơn rất nhiều rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
“Cũng may, còn lại một người”, Trần Đức bĩu môi, cuối cùng chí có thể di chuyển ánh mắt sang Tư Mã Ôn.
Chỉ một ánh mắt, Tư Mã ôn giống như bị sét đánh, quỳ xuống tại chỗ: “Cậu… cậu Trần tha mạng, xin tha mạng, tôi cũng chỉ bị ép thôi, không liên quan đến tôi!”
‘Tôi biết, con người mà, đều bị ép thỏi”, Trần Đức đến trước Tư Mã ôn, ánh mắt như ngọn đuốc:
“Chính ông đế vợ tôi gả làm vợ lẽ cho người khác, đúng không?”
“Không không không, không phải tôi…”, Tư Mã Ôn vội nói.
“Là Thái Dương Cung, thiếu chủ Thạch Thiên của Thái Dương Cung đế ý đến thể chất của cô Nguyệt, muốn giao hợp với cô ấy!”
“Thái Dương Cung? Thạch Thiên? Rất lợi hại hả?”, Trần Đức hỏi.
“Đúng thế, Thái Dương Cung là thế lực tam phẩm Vân Tiêu Giới, tuy chỉ là tam phẩm, nhưng… thực sự rất lợi hại. Tất cả mọi người Côn Luân Hư cộng lại cũng không bằng một phần thế lực tam phẩm nhỏ nhất của Vân Tiêu Giới!”
Đế đổ thừa, giữ tính mạng, giọng điệu Tư Mã ôn gấp rút, hoảng hốt: “Cậu Trần, là Thái Dương Cung ép tôi!”
“Thạch Thiên ở Vân Tiêu Giới, làm sao hắn biết Côn Luân Hư có một Đạm Đài Nguyệt?”, Trần Đức nói:
“Là ông nghe nói đến yêu cầu của Thái Dương Cung, nên chủ động giới thiệu, đúng không?”
Toàn thân Tư Mã ôn run lên, ánh mắt hoảng sợ, đúng là như vậy.
Đúng là ông ta chủ động tìm đến!
MCho nên là ông muốn đế người phụ nữ của tôi làm vợ lẽ của người khác?”, Trần Đức hỏi lần nữa.
Lần này, không đợi Tư Mã ôn trả lời, anh lại giáng xuống một chưởng.
“Bành!”