Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, Đường Hiến Sinh và mấy người khác trong hiệp hội võ thuật tỉnh Hoa Bắc đều như sắp không thở nổi, hai chữ kinh ngạc đã không đủ để diên tả tâm trạng của ông ta. ông ta thở hổn hến, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, hai mắt dại ra nhìn chằm chằm vào Trần Đức.

Sao lại… sao lại mạnh như thế được?

Khoảng cách Trần Đức đánh chết Hàn Huyền Tông và tiêu diệt nhà họ Hàn mới qua bao lâu? Lúc ấy, tuy Trần Đức khá mạnh, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ như này!

Bây giờ, ngay cả Cổ Thông Thiên -hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ cũng không phải đối thủ của anh…

Đường Hiển Sinh mồm miệng đắng chát.

Ông ta thích chứng kiến thiên tài trưởng thành và vui khi thấy thế tục có thêm vài thiên tài.

Nhưng… như Trần Bát Hoang thì đã hoàn toàn không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung được vì anh quả thật không phải là người mà!

Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết, Miêu Tiểu Thanh, Tiêu Mạn Y đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn căng thẳng lo lắng nữa.

Mà những ông lớn và kẻ nắm quyền trong giới kinh doanh cũng im lặng, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Tên Trần Bát Hoang này… đúng là sát tinh mà!

“Biết tại sao tao bỗng ngừng tay, không giết mày không?”, trong sự yên tĩnh như chết ấy, Trần Đức bỗng mở miệng, chậm rì rì hỏi.

Cổ Thông Thiên đã sớm dại ra như một bức tượng ngây ra như phỗng đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng tự hỏi, nên nào biết sao Trần Đức lại không giết mình?

Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn ba chữ, tại sao chứ?

Tại sao Trần Bát Hoang lại mạnh như vậy? Chẳng phải anh chỉ là một võ giả trong thế tục thôi sao?

Hắn chưa từng coi võ giả trong thế tục ra gì.

Bởi vì ở trong mắt các gia tộc lánh đời, ba chữ giới thế tục đại biếu cho chữ yếu!

Giờ đây, hắn lại bị Trần Bát Hoang đánh bại chỉ bằng một ngón tay.

Một ngón tay đó!

Đây phải mạnh cỡ nào chứ?

Cố Thông Thiên biết rõ, lần này mình đã đá phải ván sắt rồi.

Hơn 10 giây sau, Cổ Thông Thiên mới dần bình tĩnh lại, đáp: “Mày… không giết tao là vì kiêng kỵ anh trai và gia tộc tao đúng không?”

“Mày cũng coi trọng nhà mình quá đó”, Trần Đức vẫn cười, nhếch mép nói: “Có hai lý do để tao không giết mày”.

“Đầu tiên, mày về báo cho Cổ Tinh Hoa, Âu Dã Tư Linh chính là vợ chưa cưới của tao, sao? Không phục hả? Không phục thì đến cắn tao nè”.

“Thứ hai, hôm nay là ngày quan trọng của thành phố Tân và tập đoàn dược Thiên Vũ. Thê’ nên, tao không muốn mày chết. Có điều…”

Trần Đức chợt đổi giọng nói: “Tao hỏi mày, có phải ban nãy mày nói rằng nếu mình là Cổ Tinh Hoa thì sẽ chặt đứt của quý của tao đúng không?”

Anh vừa nói ra câu đó, Cổ Thông Thiên bỗng giật bắn mình, dường như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi, vô thức quát lên: “Trần Bát Hoang, mày… mày dám!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK