Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ừ, Đoạn Bằng, cậu là con trai của Đoạn Vạn Khôn đúng không? Đừng gọi tôi là tiền bối, nghe xa lạ quá, gọi tôi bác là được. Tôi rất tán thưởng cậu. Sau chuyện này, tôi cho phép cậu sống chung với con gái tôi ba ngày mãi đến kỳ sát hạch!”

Hoa Huyền Khuyết cảm giác được thực lực của Đoạn Bẵng thì không hề lạnh lùng như trước mà có chút tán thưởng. Bà ta hoàn toàn chẳng thèm

bàn bạc gì với Hoa Linh Vy, coi cô ta như một món đồ thưởng cho Đoạn Bằng ba ngày.

“Cảm ơn bác!11, Đoạn Bằng vui vẻ, mặt mày hớn hở, càng kiên định với cái suy nghĩ muốn thế hiện trước mặt Hoa Huyền Khuyết hơn.

“Ra rồi, tên Trần Bát Hoang kia ra

rồi!”

“Anh ta đến kìa!”

“Là anh ta à? Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt!”

Đúng lúc này, trong đám đông bỗng truyền ra từng tiếng xôn xao, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cây cầu nối liền con đường nhỏ kia.

Hoa Linh Vy, Hoa Huyền Khuyết, Đoạn Bằng, Tất Vân Đào cũng đảo mắt

nhìn về phía trước.

Trên cầu, một bóng người cao to cầm theo bình rượu đang thong thả, binh tĩnh đi về phía này.

Khuôn mặt giống như điêu khắc cùng mái tóc húi cua khác xa với đa sô’ người dân trong thành Thông Thiên khiến lúc này trông anh cực kỳ bắt mẳt.

Trông cũng đẹp trai đó, tiếc là vẫn phải chết…

Có không ít nữ tu sĩ trẻ tuổi xinh đẹp cảm khái, chưa nói đến chuyện thực lực của Trần Bát Hoang ra sao, nhưng ít nhất vẻ ngoài và khí chất đã đè bẹp 90% nam tu sĩ ở thành Thông Thiên.

Có vẻ Hoa Lỉnh Vy có thể bị anh ta sờ ngực cũng… không thỉệt?

“Ha ha, Trần Đức, có nhiều người nghênh đón anh ghê đấy chứ”, giọng nói chậm rì rì có chút cười cợt của Linh Lung vang lên trong thức hải.

”Đúng thế thật…”

Ánh mắt Trần Đức cực kỳ nhạy bén, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy Mạc Ly Tiêu, ô Hành, Tất Vân Đào, Đoạn Bằng đang tỏa ra ngùn ngụt sát khí trong đám đông.

Đương nhiên là anh cũng thấy hai người Hoa Linh Vy và Hoa Huyền Khuyết.

Trần Đức uống một ngụm rượu, sau đó cất nó vào trong đỉnh Long Văn, thong thả đi lên bờ.

Mấy giây sau, anh đã lên bờ.

“Trần Bát Hoang… xin… xin lỗi…”, anh vừa đến gần, Hoa Linh Vy đã tủi thân mở miệng, đôi mắt vốn lạnh lùng xinh đẹp lại vương chút hơi nước.

Trần Đức sửng sốt, không hiếu sao Hoa Linh Vy lại bỗng dưng xin lổỉ mình.

“Linh hải và kim đan của cô ta đều bị một loại phong ấn đặc biệt khóa lại”.

Linh Lung giải thích cho anh, còn nghiêm túc nói:

“Đúng là tàn nhẫn thật, cách phong ấn đó chính là cấm thuật có tên Huyết Thân Tế, chỉ có thế sử dụng cho một người. Nó phải dùng thần hồn và máu tươi của bố mẹ người bị hạ mới luyện thành được!”

“Hơn nữa, nếu muốn luyện thành phải tự tay giết người, không có kẻ nào có thế thay thế được”.

“Loại cấm thuật ấy đã vi phạm luân lý, làm trái đạo đức, coi thường lẽ phải nên có rất ít người luyện. Không ngờ lại gặp được nó ở một nơi cỏn con như thành Thông Thiên”.

Linh Lung khẽ cảm thán, thuật pháp ấy có thế nói là khá tàn nhẫn, còn là thứ ngang ngửa cấm thuật.

Trong lòng Trần Đức cũng cảm thấy nghiêm trọng.

Nếu theo như lời Linh Lung thì…

Không phải người phụ nữ đứng bên cạnh Hoa Linh Vy đã giết bố mẹ của Hoa Linh Vy sao?

Vậy…tại sao bây giờ người phụ nữ trung niên đó lại đứng gần Hoa Linh Vy như vậy? Hình như còn rất thân thiết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK