Hình như anh chưa từng đẳc tội, thậm chí còn chưa từng gặp Cơ Xung mà? Thêm nữa trước đó anh vốn đã bất mãn về việc nhà họ Cơ đưa Cơ Tuyết đi làm bồi giá, cho nên cũng hơi tức giận.
Nhưng dù thế nào nơi này cũng là gia tộc của Cơ Tuyết, bất kể thế nào, vẫn phải nể mặt Cơ Tuyết, lập tức khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười, thân nhiên xác nhận thân phận của mình: “Đúng thế, tôi là Trần Bát Hoang, có lẽ là người mà anh nói”.
Trần Bát Hoang gật đầu thừa nhận, lập tức tiếng xì xầm bàn luận không ngớt 6 xung quanh truyền vào tai.
“Anh ta chính là Trần Bát Hoang mà tiểu công chúa ngày đẽm mong nhớ đó sao?”
Tôi không cảm nhận được nguyên khí dao động trên người anh ta, quả đúng là cặn bã!”
“Anh ta đến hải tộc chúng ta làm gì? Nếu không phải anh ta, tiểu công chúa sớm đã thành thản với anh Đoàn, khiến nhà họ Cơ tiến thêm một bước, nếu không phải anh ta, địa vị của tiểu công chúa sẽ không bị hạ thấp đến không bằng cả Huệ Nhược Vân!”
“Đúng thế!”
Sau một hồi bàn tán, trong đám đỏng, cũng không biết là ai đột nhiên hét lớn: ‘Trần Bát Hoang, cút ra khỏi hải tộc!”
“Cút khỏi hải tộc!”
“Cút khỏi hải tộc!”
“Cút khỏi hải tộc!”
Mấy chục người đồng loạt hét lớn sẽ thành thế nào?
Trong tích tắc, tiếng gầm thét như sóng biến, nước biến bên ngoài hải tộc cũng phải dập dờn nổi sóng, gào thét, cuồn cuộn vì tiếng hô gào.
Sắc mặt Cơ Tuyết lập tức sầm xuống, chỉ sợ
Trần Đức nổi giận, còn Trần Đức lại như không nghe thấy, ngồi vững trên đài, ung dung như thường.
“Quả đúng là mày, không ngờ loại kiến hôi như mày cũng có thể đến thế giới đại thiên, xem ra trước khi Tuyết muội muội của ta về đã giúp mày không ít!”
Cơ Xung cũng trừng to mắt, sắc mặt đỏ bừng, hung dữ.
Địa cầu là nơi thế nào? Với hẳn, hoàn toàn chí là một thế giới thấp kém không thế thấp kém hơn, ngưởi đó xách giày cho hằn, hắn cũng cảm thấy nhục thay đôi giày.
Người ở nơi như thế, dựa vào bản lĩnh của mình, đừng nói thế giới đại thiên, kể cả thế giới thấp kém của thấp kém hơn thế giới đại thiên, cũng không thể nào đến nối, càng đừng nói đến thế giới đại thiên.
Nếu không phải có Cơ Tuyết giúp đỡ, Trần Bát Hoang chắc chắn không thế nào có cơ hội đến nơi này.
“Anh Đoạn, sao anh lại đi cùng tên rác rưởi như này”.
Cơ Xung tỏ vẻ hận sắt không thành thép, giọng hiệu âm hiểm tức tối: “Ngày đó ở trước mặt bố mẹ, huynh trưởng của anh, anh đã nói phải chém chết Trần Bát Hoang, anh quên rồi ư?”
“TÔI…”
Đoàn Phong Trần muốn nói lại ngừng, hận không thể tiến lên tát Cơ Xung mấy cái, mẹ kiếp, mày không nhìn ra tình hình hiện giờ hả?
“Trần Bát Hoang, mày đi khắp thiên hạ dựa vào cái mặt dày này hả? Bao nhiêu người kêu mày cút khỏi hải tộc, mà còn không cút đi?”
Cơ Xung mắng chửi ngang ngược, sỉ nhục nói: “ở đây không phải chỗ mày nên ở lại!”
“Cơ Xung!”
Cuối cùng Cơ Tuyết không nhịn được, ngắt lời Cơ Xung: “Anh đừng nói nữa, Trần Bát Hoang đến để cứu bố tôi, cứu hải tộc, anh còn nói nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cứu hải tộc, dựa vào anh ta?”
Đúng lúc này, mười mấy bóng hình ngồi trên vị trí cao nhất hạ xuống trước mặt mọi người, người dẫn đầu là một ông lão, râu tóc bạc phơ, già nua lọm khọm, chống một cây trượng gổ còn cao hơn
người, khí tức của kẻ bề trên tỏa ra.
Ông ta chính là tộc trưởng hiện nay của nhà họ Cơ, Cơ Trường Vân.
Ồng ta đi đến, cuối cùng tiếng hò hét, mắng chửi cũng im dần.
“Tộc trưởng!”