Cảnh tượng này hoàn toàn khiến mọi người bái phục!
Đây chính là học cung Đạo Vận, đây chính là cậu sở Hiên, sử dụng một lá bài tẩy đã đủ khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, đủ để đến gần kích Định Thiên!
So sánh,
Trần Bát Hoang thì sao?
Vẩn đang đứng ngây ra tại chỗ giống như kẻ ngốc, không nhúc nhích, ngây người như phỗng.
Hai người một trời một đất, hoàn toàn không có cái gì để so sánh!
“Mặt mũi cũng xấu hố lan đến Đại Tây Dương rồi đúng không?”
“Chênh lệch lớn như vậy, nếu tôi là hằn, tôi liền đập đầu tự tử rồi, còn tranh giành phụ nữ với cậu sờ, tranh cái đếch!”
“Một tên ngu xuẩn còn có mặt mũi đứng ở đó?!”
Tiếng châm chọc thao thao bất tuyệt, mấy trăm ngàn người nhỏ nước miếng cũng có thế nhấn chìm người ta.
Nhưng,
Từ đầu đến cuối Trần Đức vẫn đứng nguyên tại chổ, không nhúc nhích.
Thế giới của anh là một mảng bóng tối hoàn toàn yên tĩnh.
Trần Đức thì vẫn luôn ở phía trước tìm kiếm phương pháp rời đi, hoặc nói là tìm xem tại sao phải tới nơi này.
“Chủ… chủ nhân…”, vào lúc Trần Đức đang không bờ bến, trong bóng tối trống vắng truyền đến giọng nói dè dặt.
Một âm thanh già nua, lớn tuối, như từng trải qua bãi bế nương dâu, muôn đời trôi dạt:
“Chủ nhân… là cậu sao? Cuối cùng cậu… đã quay về rồi?”
Giọng nói già nua, khô kiệt, tỏ ra vẻ không chút sức lực đột nhiên truyền ra từ trong bóng tối,
Trần Đức kinh hãi, nảng cao mười hai phần phòng bị.
“Ai!”
Anh vô cùng cảnh giác, quét mẵt nhìn bốn phía, nhưng trước mắt vằn là bóng tối, không nhìn thấy thứ gì, không có bất kỳ bóng người nào.
“Chủ nhản…”, giọng nói già nua lại một lần nữa vang lên, giống như âm thanh ở tít xa xăm, lượn lờ không dứt.
Mà sau lần vang lên này,
Trong không gian bóng tối,
Đột nhiên ngưng tụ ra một thản ảnh, thân ảnh này khom người, rất già, không phải thực thế, mà là đường quang ảnh hội tụ trong bóng tối vô biên, giống như thủy tinh tô điếm trên tấm màn đen, vô cùng chói mát.
“Ông cụ, ông là…”, Trần Đức có chút nghi ngờ, anh chưa từng gặp qua thân ảnh trước mắt này: “Đây là đâu, là ỏng bảo tôi qua đây sao?”
“Chủ nhân!”
Thân ảnh già nua chậm rãi đi về phía trước, từng bước từng bước, tốc độ không nhanh cũng không chậm. Lúc cách Trần Đức còn bốn năm trăm mét thì dừng lại, đôi mắt trống rỗng nhưng tràn đầy ánh sáng của tháng năm, nhìn chằm chằm vào Trần Đức.
Không,
Nói chính xác là nhìn chằm chằm sau lưng anh.
Trong phút chốc,
Trần Đức quay đầu.
Chẳng biết lúc nào,
Sau lưng anh đã có thân ảnh đứng sừng sững!
“Bát Thần!”, Trần Đức đột nhiên kinh hãi, lúc này Bát Thần vốn im lặng nằm sâu trong thần thức của anh đột ngột tung bay đẳng sau anh, giống như ma quỷ!
Mà lúc trước Trần Đức lại không hề phát hiện!
“Ông cụ, xin hỏi ông là người phương nào, ông biết Bát Thần?”, Trần Đức thận trọng hỏi, sợ đắc tội lão giả này, suy cho cùng rất có khả năng quen biết Bát Thần, còn gọi Bát Thần là chủ nhân, lão giả trước mẳt tuyệt đối không phải người bình thường,