Làm sao họ có thế vui được?
Phần lớn số người đều rất ghen ghét, có thái độ nghi ngờ với thực lực của anh!
Ngụy Vô Minh ngồi thẳng ngay ngắn bên trên, con mắt già nua lướt nhìn sang Trần Đức, thấy anh hồi lâu không bước lên, bèn thúc giục nói:
“Trần Bát Hoang, thang Thần Thánh được mở ra vì cậu, họ cũng đã thử, đến lượt cậu lên rồi”.
“Được, nhưng… tôi có một yêu cầu nho nhỏ”, Trần Đức cong khóe miệng cười.
“Nếu tôi có thể đi hết ba mươi ba bậc, tôi muốn quyết đấu với Âu Dã Tư Linh”.
Lời vừa được nói ra.
Bầu không khí bỗng trở nẻn yẻn tĩnh.
Hai ba giây sau…
“Mẹ kiếp, anh ta điên rồi chắc? Khiêu chiến với Âu Dã Tư Linh? Thực sự coi mình là cọng hành chắc?”
“Tuổi tác không lớn, mà cái gan cũng không nhỏ đấy!”
Âu Dã Tư Linh là ai?
Người mạnh nhất Vô Song Môn!
Ngay cả Ngụy Vô Minh, môn chủ của Vô Song Môn và tám vị trưởng lão cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta!
Nghe nói.
Cô ta đã bước đến Kim Đàn Kỳ, tiến vào Thiên
Nguyên Tam Trọng!
Một khi tiến vào Thiên Nguyên Tam Trọng, đó sẽ là sự lột xác thực sự, tu hành thiên địa một lượt khác!
Cả Côn Luân Hư, ngoại trừ gia tộc người canh giữ, thì còn có ai bước đến bước đó?
Không có!
Trần Bát Hoang, một tu võ giả Linh Hải sơ kỳ, khiêu chiến với Âu Dã Tư Linh?
Thần kinh chắc?
Nếu không phải môn chủ Vô Song Môn và tám vị trưởng lão có mặt ở đây, những người này thực sự không nhịn được phì cười.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình”, nhị trưởng lão Đinh Nghi hừ một tiếng, ông ta vốn ghét người không tuân thủ quy tâc, lúc này, càng ghét Trần Bát Hoang thêm vài phần.
“Ha ha…”
Ngụy Vô Minh cũng bật cười, ông ấy cảm thấy Trần Đức thật liều lĩnh, ngạo mạn.
Nhưng.
Thời trẻ có ai mà không từng ngạo mạn?
Đến khi trải qua nhiêu việc, lúc đó tự khắc sẽ biết khiêm tốn: “Yêu cầu của cậu, tôi có thể đồng ý, nhưng điều kiện là cậu phải đi hết ba mươi ba bậc”.
Ngụy Vô Minh mỉm cười nói:
“Nếu không bước lên bậc thứ ba mươi ba, tôi nghĩ… Tư Lỉnh không cần thiết đấu với cậu một trận”.
“Được”.
Trần Đức gật đầu, và không có ý kiến khác.
“Vậy bắt đầu đi”, Ngụy Vồ Minh vẫn cười, còn về yêu cầu của Trần Đức, ông ấy không để trong lòng.
Ba mươi ba bậc, đâu có dễ như vậy?
Phải biết rằng, kế cả là ông ấy, hiện nay đã đến Kim Đan trung kỳ, nhưng ông ấy cũng chưa từng bước được lên bậc cuối cùng!
Nhớ thời ông ấy còn trẻ như Trần Đức, cũng chỉ chịu đựng, miễn cưỡng bước lên bậc thứ mười mà thôi!
Trần Bát Hoang có khá năng đặt chân đến bậc thứ ba mươi ba không?
Trong lòng Ngụy Vô Minh đã có đáp án từ lâu.
“Trần Bát Hoang, đừng làm chậm trễ thời gian, bât đầu đi”, Vu Thu Yến, một bà lão duy nhất trong trưởng lão lên tiếng nói.
Bà ta rất mong chờ biểu hiện tiếp sau đây của Trần Đức!
“ừm”.