Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc mọi người chờ đợi, trong thế giới đó, bỗng nhiên có một cánh cửa truyền tống xuất hiện trên không trung!

Thần hồn của bọn họ run lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa lớn đó.

Dưới sự quan sát của mọi người, bóng hình Trần Đức cũng bước từng bước đi ra từ sau cánh cửa đó.

Nhìn thấy anh, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Hiển nhiên, không ai ngờ, người đi ra sau cánh cửa lại là Trần Bát Hoang.

“Vãi, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, chị à, anh chàng này là tên ngốc phải không, rõ ràng trong điện cổ xảy ra chuyện, anh ta còn dám đi vào, đúng là ngu ngốc”, Chu Nhan Lạc chế nhạo nói, hắn vốn có ân oán với Trần Đức, sau khi được biết thân phận của Trần Bát Hoang, tuy hơi sợ hãi, nhưng vẫn rất không vui, hơn nữa, còn thế hiện ra rõ ràng.

Nếu là mười một năm trước, cho Chu Nhan Lạc mượn một vạn lá gan, hắn cũng không dám coi thường Trần Bát Hoang, nhưng bây giờ thì khác, trong cơ thế Trần Bát Hoang không còn chút nguyên khí, cho dù dùng một vài thủ đoạn khó hiểu giết chết Trình An, nhưng vẫn không thay đổi được sự thực anh là

rác rưởi!

Rác rưởi, phế vật, thì phải bị dẫm dưới chân, bị người khác chế nhạo, chẳng phải sao?

Thánh nữ Tử Vi nhẹ giọng nói: “Chỉ là con chó bỏ đi thôi, em trai, em không nên tập trung sự chú ý đến tên rác rưởi này, sau khi rời khỏi điện cổ, phải chú trọng tu luyện nhiều hơn, thực lực mới là vương đạo, biết chưa?”

“Vâng, chị… em biết rồi, nhưng em vẫn muốn giết anh ta”, Chu Nhan Lạc lóe lên sát ý: “Kẻ khiến em không vui thì phải chết!”

“Được, chị đồng ý, có cơ hội, chị giúp em giết anh ta”, thánh nữ Tử

VI đầy vẻ cưng chiều: “Trần Bát Hoang hiện giờ, một ngón tay của chị cũng có thế khiến anh ta gọi mẹ”.

Sau khi thấy Trần Đức đi vào, đám người trong điện cũng hoàn toàn mất hứng, dù sao, tuy anh rất mạnh, uy danh lừng lẫy, nhưng trong mắt đám cường giả hàng đầu như bọn họ, cho dù anh có chiến lực như trong thời kỳ đỉnh phong, thì cũng chỉ vậy thôi, kế cả sau khi nhập ma, anh rất mạnh, nhưng cũng chỉ là tình huống đặc biệt thôi.

Huống hồ, bây giờ Trần Bát Hoang chỉ là còn gà yếu ớt, cây củi bỏ đi?

Tóm lại, Trần Bát Hoang không đáng để quan tâm!

Hơn một trăm người, bao gồm cả ba vị thần, lập tức cũng không còn ai chú ý đến anh nữa, hoàn toàn không nhìn đến anh!

Trần Đức đứng trên không trung, cúi nhìn từng người phía dưới.

Khóe miệng nhếch cười, hít sâu một hơi, sau đó dùng sức mạnh thần hồn, hét lớn nói:

“Cướp đây!”

“Ai không muốn chết thì giao hết thiên tài địa bảo, các loại bảo vật, nguyên thạch cho tôi!”

Một tiếng quát lớn vang khắp điện Trấn Thần!

Giống như tiếng sấm rền, liên miên không dứt, vang vọng hồi lâu.

Lập tức, trong cả điện Trấn Thần đều yên tĩnh lại.

Mười mấy giây sau.

“Ha ha ha… tên nhóc đó làm gì vậy hả?”

“Vãi, ăn cướp?”

“Buồn cười chết mất, một tên cặn bã ngay cả nguyên khí cũng không cỏ, mà còn đến cướp của chúng ta?”

Người nào cũng phì cười kiểu đừng trách ta vô tình.

Trần Dược nhà họ Trần nhìn chằm chằm anh như ép bức: “Chắc không phải tên này bị thần kinh rồi chứ?”

“Ha ha, ai mà biết, có thế trận đại chiến mười một năm trước đánh cho hắn hỏng não rồi”, một cường giả cấp tôn nhà họ Trần nói hùa theo, hắn tên là Trần Vạn Chi, cũng là đại chí tôn, nhưng vẫn yếu hơn Trần Dược rất nhiều.

“Chắc tên đó bị hỏng não rồi?”

“Đừng nói bây giờ không có nguyên khí, cho dù hắn giống như mười một năm trước, cũng không có tư cách ăn cướp của chúng ta, ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK