Trân Đức có chút kinh ngạc, không ngờ có thế gặp được người quen cũ ở thành Thông Thiên. Bàn Chiến vô cùng hiếu chiến, kiêu ngạo hống hách, khí thế chiến đấu vang tận trời xanh, mây trên trời đều đối màu, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn quanh người hẳn, cực kỳ mạnh mẽ!
Còn chưa lên đến sân đấu võ, cách mấy trăm mét Bàn Chiến đã thi triển võ kỹ, không nói lời nào ra tay với Trần Đức!
Một quyền giống như tên lửa đạn đạo, hỏa tiễn khiến khoảng không rung chuyển, ầm vang, đánh về phía Trần Bát Hoang.
“Muốn nhanh chóng đánh bại tôi như vậy sao?” Trần Đức có chút không nói nẻn lời, lập tức một cái bạt tai khẽ lướt qua.
“Bốp!”
Ngay lập tức, một vết hằn đỏ tươi xuất hiện, khuôn mặt Bàn Chiến biến dạng, vặn vẹo méo mó, ngã bay về phía sau đập vào vách núi tạo thành một cái hố cực lớn.
“Phụt!”
Lồng ngực Bàn Chiến phập phồng, phun ra một ngụm máu, nửa quỳ trẽn một tảng đá, quần áo xộc xệch, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Trần Đức: “Làm sao…làm sao có thể?”
Một cái tát!
Trần Bát Hoang chỉ tùy ý tát một cái, liền đánh bay hắn?!
Một quyền vừa rồi của hân đã tu luyện đến đại viên mãn, đủ để rung chuyển đất trời, kết quả…kết quả không có một chút tác dụng gì?
“Nửa năm, nửa năm, nỗ lực nửa năm của hân, phí công vô ích rồi sao?”, Bàn Chiến quỳ trên mặt đất, khóc!
Nửa năm qua, hắn luôn lấy Trần Bát Hoang làm mục tiêu, điên cuồng tu luyện, nâng cao thực lực, bẳt đầu từ lúc hắn đột phá cánh giới Thần Tôn, hẳn lúc nào cũng mong đợi gặp Trần Đức giao đấu một trận!
Gột rửa nổi nhục trong quá khứ, lẩy lại vầng hào quang thuộc về hẳn, vậy mà…thực tế lại thế này?
Khoảng cách giữa hẳn và Trần Bát Hoang lớn đến vậy sao?
“AÜ!”
Bàn Chiến hét lên một tiếng cuồng loạn, không cam lòng, rồi lại phun ra một ngụm máu, hắn quả thực không thể chấp nhận được tất cả những điều này, ngã nhào xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.
Mà Trần Đức, sau khi vung ra một chưởng đó không thèm nhìn đến hân, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến Bàn Khai.
“Mày thật to gan!”, Bàn Khai nhìn thấy em trai mình bất tỉnh, gân xanh nổi lên: “Đến em trai của Bàn Khai tao cũng dám đả thương!”
“Tao cũng không muốn, mày cũng nhìn thấy rồi, là em trai mày sáp mặt đến để cho tao đánh”, Trần Đức nhún vai tỏ vẻ không biết làm sao, giống như cái tát vừa rồi là bị ép buộc, không tình nguyện, nói đến đây, Trần Đức dừng lại một chút, đối giọng: “Tạm chưa nói đến Bàn Chiến, nói mày trước, vừa rồi từ xa tao đã nghe thấy mày nói muốn bị thương, muốn chảy máu, phải không?”