“Người không phận sự?”, sắc mặt Kỳ Hàn phức tạp nói: “Tôi cũng coi như người không phận sự ư?”
“Đâu chỉ là anh, tôi cũng vậy”, mặt mày Hồng Y lạnh tanh nói: “Ngoài Tử Hàm và Tống Ngữ Yên ra thì những người khác phải thông báo mới có thế vao biệt thự”.
Kỳ Hàn:”…’
Không ngờ một con em cháu cha của gia tộc lánh như hắn lại gặp phải cảnh này khi ở bên ngoài. Có điều, có Hồng Y trông chừng, hắn cũng không có cách nào: “Thôi, cô đi thông báo đi”.
“Không cần, vào đi”.
Lúc này, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, Trần Đức cầm bình rượu trong tay, tự rót tự uống, trong phòng tràn ngập mùi rượu.
Kỳ Hàn thấy thế, vội vàng đi vào: “Cậu Trần, thứ cậu bảo tôi tra đã có tin tức rồi”.
“Ngồi xuống trước đi”, Trần Đức cầm bình rượu, hỏi: “Uống một ly không?”
“Không”, Kỳ Hàn ngồi xuống, lấy laptop mang theo ra, rồi mở một bảng biểu ra: “Bên trong là người đã mua loại vải này vào 26 năm trước. Hồi đó, có hơn 300 đứa trẻ trong gia tộc lánh đời sinh ra và một số trẻ khoảng 1 tuổi dùng loại vải của cậu. Tổng cộng là có 28 gia tộc mua loại vải ấy”.
“Ngoài nhà tôi ra thì còn có 27 gia tộc, chúng ta khá là may mắn, 27 gia tộc đó đều mua vải khác nhau. Năm đó, chỉ có một gia tộc là mua loại vải của cậu”.
Ánh mắt Trần Đức lập lòe, nuốt ngụm rượu cực mạnh xuống họng, nhìn laptop. Kỳ Hàn dùng chuột chỉ vào một gia tộc.
Nhà họ Chu!
“Kỳ lạ là hồi đó nhà họ Chu mua rất nhiều vải dệt, chỉ có loại vải này là khác biệt. Nó là loại vải mắc nhất hồi đó, nói như giờ chính là bản giới hạn, có giá trị cực kỳ xa xỉ”.
“Nhà họ Chu?”, Trần Đức nhàn nhạt hỏi: “Có tra được là ai trong nhà đó mua không?”
“Bởi vì lâu quá rồi nên cần chút thời gian, có điều, nếu là bản giới hạn thì tôi tin rằng sẽ điều tra được nhanh thôi”, Kỳ Hàn tự tin nói.
“Tốt”.
Trần Đức cũng không hối, nếu tìm được nhiều manh mối như vậy, một khi cho hắn thời gian thì chắc chắn có thể điều tra ra.
Còn nhà họ Chu thì chắc chắn không phải gia tộc của anh rồi vì anh họ Trần!
Không phải họ Chu!
“Vết thương trên người anh là sao?”, Trần Đức bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào ngực Kỳ Hàn, trên ngực hắn có một miệng vết thương rất dài như bị người dùng mũi dao cứa qua.
Tuy Kỳ Hàn có quần áo che, nhưng vẫn không thể né được ánh mắt của Trần Đức.
Tại đây có hình ảnh