Cùng vì ông ta, ngày xưa, các huynh đệ của anh mới chết!
Có thế nói.
sở dĩ Trần Bát Hoang đi đến bước này, đều do Trần Nguyên Vũ ép!
Bây giờ, cơ hội giết chết Trần Nguyên Vũ ờ ngay trước mắt!
Trong ánh mắt Trần Đức lộ ra sát ý hừng hực, sát ý này ngưng thành chất rắn, như rồng cuộn gào thét, dã thú hồng hoang, gầm thét xông về phía Trần Nguyên Vũ.
Cùng lúc đó, Trần Đức cũng ra tay! “Ầm!”
Trong một hơi thớ, anh trực tiếp tiến vào cực cảnh, nguyên khí trong cơ thế nổi lên cuồng bạo, châm dằm hỗn độn tử kim lôi, người khoác ly hỏa bừng bừng, trực tiếp xông lên trước, khỏng nói nhiều, tấn công một quyền về phía Trần Nguyên Vũ!
“Ầm ầm!”
Quyền như tên lửa, khiến không gian cũng trờ nên nóng rực, khô hanh vô cùng, hoàn toàn khóa chặt Trần Nguyên Vũ.
“Hừ, không biết tự lượng sức!”
Hiến nhiên, Trần Nguyên Vũ cũng lập tức chú ý đến sát ý của Trần Đức, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng: “Cảnh giới thiên đạo lục trọng thiên, lấy gì đế giết tao?”
‘Vù!
II
Trong cơ thế Trần Nguyên Vũ, nguyên khí màu vàng u ám bùng phát, khí tức bổng bốc lên vùn vụt.
Thiên quân!
Bổn cảnh giới lớn của cấp quân, nhân quân, thiên quân, vương quân, đế quân, Trần Nguyên Vũ đã ở cảnh giới thiên quân, hơn nữa, khí tức của ông ta đã là Thiên Quân đỉnh phong, tiến gần vương quân!
Phải biết rằng Trần Nguyên Vũ cũng không lớn tuổi!
Không giống những người đã mấy ngàn tuổi, mấy vạn tuổi, tuổi thực của ông ta chưa đến trăm tuổi!
Với độ tuổi như vậy, có thế tiến gần vương quân, phóng mắt nhìn khắp thế giới đại thiên cũng võ cùng ít, như lông phượng sừng lân vậy!
“Đấu quyền hả? Lại đây!”
Khóe miệng Trần Nguyên Vũ lóe lên vẻ khinh miệt, giơ nắm đấm nghênh đón về phía Trần Đức.
Trong chớp mẳt, nắm đấm của hai người đập vào nhau!
Lúc nâm đấm đập vào nhau, cả không gian cũng tĩnh lặng vì nó, chìm vào chân không.
Bốn năm giây sau.
if Ạ I
Am âm âm!
Giữa nắm đấm của hai người bồng xuất hiện một quả cầu năng lượng, quả cầu năng lượng bùng phát, trong bán kính trăm dặm, trực tiếp nổ ra một cái hố lớn.
Trong lúc bùng nố, bóng hình Trần Đức cũng bay ngược ra theo, nắm đấm nổ tung từng tấc, máu tươi đầm đìa, xương trâng dày đặc, chiếc áo bị máu tươi nhuốm đỏ.
Lùi lại đến mấy trăm mét, Trần Đức mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.
“Chỉ vậy thôi?”
Trần Nguyên Vũ dẳm lên không trung, vé mặt hung dữ và chế nhạo, cao cao tại thượng: “Chỉ chút thực lực này còn muốn báo thù cho Trần Giang Lăng? Ha ha… nói thật, Trần Bát Hoang, mày khiến tao thất vọng quá”.
Bước từng bước ép gần Trần Đức, đôi mắt Trần Nguyên Vũ lóe lên vẻ chế nhạo rõ ràng, còn có vẻ tham lam!
Trần Bát Hoang muốn nhân lúc hai vị thần chiến đấu, giết chết ông ta.
Ông ta đâu phải không muốn nhân lúc trước khi hai người chiến đấu kết thúc, chiếm lấy ấn ký Thiên Tâm cho riêng mình?
Tại sao Trần Nguyên Vũ ông ta có thể gần đến vương quân trong khi gần trăm tuối.
Đương nhiên thiên phú bản thân là một phần, nhưng quan trọng hơn là hai mươi mấy năm trước, ỏng ta đã nuốt thần hồn của Trần Giang Lăng, phần thần hồn có chút tàn tích của ấn ký Thiên Tâm.