Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức gật đầu: “Nếu như bốn người bọn mày đều đến đây đế giết tao.

vậy thì mày cũng không cần một chiêu nửa chiêu làm gì, bốn người bọn mày cùng lên đi, khỏi lãng phí thời gian của tao .

Giọng nói của Trần Đức không cao, cũng không lớn hay sắc bén, nhưng lời này lại vang dội như sấm rền văng vẳng bên tai mỗi người.

Trong khi nói, Trần Đức vừa tiến lên một bước, rất bình thản cũng không kém phần điềm tĩnh, giống nhưthực sự không chút sợ hãi, cũng không phải là dáng vẻ giả bộ cho có mà dường như anh sở hữu thực lực đủ lớn mạnh đế cùng lúc đối phó với bốn người!

“Tên này điên rồi sao, vậy mà không sợ?”, chúng tu sĩ vây xem xung quanh cũng nhìn ra được Trần Bát Hoang thực sự không run sợ!

Thần sắc thư thái, vô cùng cổ quái!

Xó thế là trong phòng tu luyện hắn đã có điếm tiến bộ chăng, ha ha, đúng là nghé con không sợ hổ, tường rằng với chút tiến bộ cỏn con đó liền có thể là đối thủ của Tất Vân Đào và Đoạn Bằng sao?”, có người cười chế gỉều.

“Ha ha, lòng can đảm ngược lại không tồi, đáng tiếc cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết”, Hoa Huyền Khuyết nở nụ cười gằn, trên khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận của bà ta tràn đầy nét cay nghiệt chanh chua.

Bà ta không nghĩ rằng Trần Đức sẽ là đối thủ của Tất Vân Đào và Đoạn Bằng, tu sĩ mạnh nhất của trái đất cũng chỉ mới tới địa tiên mà thôi.

Tất Vân Đào thế nhưng đã tiến vào cảnh giới địa tôn giả.

Chênh lệch cảnh giới quá lớn!

Điều quan trọng nhất là Tất Vân Đào cũng được, Đoạn Bằng cũng tốt, bọn họ đều là những yêu nghiệt thiên tài có thế chiến đấu vượt cảnh giới.

“Có lẽ, anh ta thực sự có thế tạo lên kỳ tích, thiên phú của anh ta rất mạnh đó”, Hoa Linh Vy khẽ cân răng ngà, cô ta hy vọng Trần Đức có thể tạo ra kỳ tích, tiếp được một đao của Tất Vân Đào, có lẽ lúc đó mẹ nuôi thấy được tiềm lực của anh, cộng thêm việc cô ta nói giúp vài câu sẽ không ra tay giết người nữa.

“Ha ha, Linh Vy à, một lát nữa con sẽ hiếu, khoảng cách giữa con và hắn là rãnh trời khó qua”, Hoa Huyền Khuyết vẫn như cũ không mặn không nhạt nói.

“Hạng rác rưởi mà thôi, mày cho rằng bản thân là cái thá gì, một chọi bốn, mày xứng sao?”, Mạc Ly Tiêu hừ lạnh, sau đó vồn vã nói: “Anh Đào, mau ra tay đi, giết chết hắn!”

“Xuỳ, xuỳ!’

Cùng giây đó, Tất Vân Đào cũng hành động, hẳn không có hứng thú nói nhảm nhí thêm, thái độ bình thản của Trân Đức khiến hắn vô cùng khó chịu, thanh trường đao trong tay lập loè tia sáng chói mắt, tại khoảnh khắc đao chém vào không khí, có thể cảm thấy rõ ràng không gian trong chớp mắt bị bao trùm bởi luồng đao ý nồng đậm mà lạnh lẽo khiến con người ta phải rùng mình ghê sợ.

Vô cùng khủng bố!

Thanh đao đó ít nhất cũng là linh khí thượng phẩm!

Khi thản đao quét qua, có thế thấy rõ cả không gian bị dồn ép tới dập dờn lay động, giữa không trung xuất hiện một vòng xoáy sâu hút!

“Đối phó với một tên trái đất cũng cần phải chuyện bé xé ra to như vậy sao?”, trong đám người có một tu sĩ biến sắc thốt lên, Tất Vân Đào quá mạnh!

Một đao chém ra như sấm sét!

Nhưtia chớp!

Mà đây còn chỉ là một đao lấy đà, chưa hề phát ra đòn công kích chân chính!

“Thứ kiến hôi kia, một tên trái đất như mày cũng có thế chết dưới đao của tao cũng coi như vinh dự cả đời của mày rồi!”

Tất Vân Đào nắm chặt đao trong tay, khí thế cả người cũng thay đối, dường như hoà làm một với đao, ác liệt rung trời, mây gió vần vũ!

Linh lực toàn thân hắn tuôn trào, điên cuồng đao động không ngừng, từng tia linh khí giống như thuỷ triều từ tứ chi và trăm xương đổ dồn vào thanh đao trên tay.

Trong tích tắc, ánh sáng tất thẳng phải nghiền ép mọi vật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK