Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trần Đức tìm hiểu qua bốn người kia, anh không lãng phí thời gian nữa, chuẩn bị bẳt đầu chọn Cổ Nguyên.

Trên quảng trường, Cổ Nguyên mới vận chuyến đến quả thật quá nhiều, trong đó phân lớn nhìn qua đều là lưu quang tuyệt trần, thực chất mua phải cũng lỗ, nhưng có một vài quy luật đại đạo tương đối nhiều, không tệ, nhưng so với giá bán thì kiếm không được bao nhiêu, phần lớn đều không phải thức ăn của Trần Đức.

Hoặc không ra tay, hoặc phải cố gắng!

“Thằng nhóc, có cố Nguyên nhìn trúng không?”, trong đám người, Vạn cửu Khung đi ra: “Cậu cắt ra quả Huyết Ngọc Tử Hải, chứng tỏ vận khí không tồi, có dám đánh cược với tôi không?”

“Ồ?”

Chân mày Trần Đức cau lại, hứng thú: “Đánh cược như thế nào?”

“Rất đơn giản, hai ta mỗi người chọn một quả Cổ Nguyên, ai mở ra đồ tốt, đương nhiên người đó thẳng, về tiền đặt cược, có thể là nguyên thạch, cũng có thế là đồ vật khác”, Vạn Cửu Khung nhìn thấy Trần Đức có ý đáp

ứng, âm thầm cười nhạt, quả thật là trẻ con không biết trời cao đất dày, dựa vào may mắn mở ra dược liệu cực phẩm, còn thật sự tưởng rằng mình hiểu thuật pháp cổ Nguyên? Lần này ông ta chính là muốn dạy dỗ cho Trần Đức khó quên suốt đời.

“Tiền bối Vạn, tôi không đánh cược đâu”, Trần Đức lắc đầu: “ông quá mạnh, nếu thắng chơi xỏ, vậy chẳng phải tôi cũng hết cách với ông?”

Dứt lời,

Trần Đức quay đầu muốn rời đi.

Vạn Cửu Khung nhìn thấy tình thế không ốn, vội vàng ngăn lại, nếu để mặc Trần Đức rời đi, làm sao ông ta có thể thắng nguyên thạch của anh?

‘Thằng nhãi, cậu yên tâm, nơi này là Thiên Tự Các, người dám ở đây gây chuyện không có mấy ai, Vạn cửu Khung tôi cũng không dám, huống hồ cậu thấy bên đó không? Bên đó có một nơi làm chứng, chúng ta chỉ cần qua đó làm chứng xong, lần cược thạch này sẽ được Thiên Tự Các che chở, nếu ai đổi ý, Thiên Tự Các ắt sẽ truy cứu đến cùng”.

“Vậy sao?”

Trần Đức đi qua bên đó, đúng là có không ít người qua đó cược thạch.

“Thằng nhóc Trần, đừng đánh cược với hắn, Vạn cửu Khung đến từ sơn trang Huyền Phượng, sơn trang Huyền Phượng có thành tựu cực kỳ sâu sắc với cổ Nguyên, bản thân hắn cũng là cao thủ trong đó”, một bên, Hồn Châu có ý tốt nhắc nhở, ông ta cũng cho rằng Trần Đức có thể cắt ra quả Huyết Ngọc Tử Hải, hoàn toàn là dựa vào may mắn.

Có câu nói, người nhờ vào may mắn, rất nhanh dựa vào thực lực thì sẽ mất đi.

Hồn Châu không muốn Trần Đức đi đánh cược.

“Tôi chuẩn bị đi thử một chút”, Trần Đức cười, sao mà anh lại không biết Vạn cửu Khung cố ý muốn xử lý mình? Nhưng anh cũng nhìn trúng ví tiền của Vạn cửu Khung rồi.

Tùy tiện lấy ra một khoản mười triệu cân nguyên thạch… A… nói nhầm, là lão đại, loại lão đại này nếu Trần Đức bỏ qua, đó chẳng phải sẽ hối hận cả đời?

Sau đó,

Anh quay đầu nói với Vạn cửu Khung: “Tiền bối, nếu đã vậy thì chúng ta bắt đầu đi, ông chọn trước hay tôi chọn trước?”

“Ha ha, tôi đã chọn xong rồi”.

Vạn Cửu Khung lấy ra một viên cổ Nguyên, biểu tượng của cố Nguyên kia cực tốt, bên ngoài từng đường vân bao quanh, hình dáng có hơi giống trẻ sơ sinh, châu quang bảo khí, tỏa ra ánh sáng chói lọi, không tầm thường.

Trần Đức nhìn Cổ Nguyên.

ừm, sáu đường đại đạo bao quanh.

Đúng là tương đối khá.

Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là khá mà thôi.

Trần Đức quét qua một miếng cổ Nguyên, tiện tay nhặt một hòn đá, trùng hợp lại là đá xoài, nhưng lớn hơn một chút so với đá xoài trước kia, giá cả cũng giống nhau, ba mươi ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm.

Hồn Châu nhìn thấy anh lại chọn đá xoài, đang định nói gì đó, nhưng Trần Đức đã nói trước: “Lão tiền bối không cần nói nhiều, tôi tự có sắp xếp”.

“Tôi… được rồi…”, Hồn Châu bất đắc dĩ, chỉ đành ngậm miệng.

“Ha ha, thằng nhài, tôi khuyên cậu nên đổi cái khác đi, đá xoài mặc dù nói có thế mở ra không ít đồ vật, nhưng tuyệt đối sẽ không có đồ tốt, có thể ngay cả khi cậu mua nó, nguyên thạch tiêu hết cũng không kiếm lại được nữa”, Vạn Cửu Khung nói, ngược lại ông ta khống phải có ý tốt nhắc nhở, mà chắc chắn Trần Đức không thể nào đánh cược qua được mình, cho anh thêm một cơ hội thì có làm sao?

“Cái này không cần ông quan tâm”, Trần Đức cười nhạt nói: “Chúng ta đi chứng thực đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK