Độc Cô Huyền khoanh tay, đứng một bên chẳng nói nửa chữ, lẳng lặng nhìn, mãi đến khỉ Trần Đức làm xong mới khẽ gật đầu: “Không tệ”.
“Tất nhiên rồi, mà cũng lâu rồi tôi không làm, tay có hơi cứng, nhưng vẫn đỡ hơn là ăn sống”.
Trần Đức cười hiền: “Anh Độc Cô, có rượu ngon, mồi ngon rồi, anh có hài lòng không?”
“ừ*.
Độc Cỏ Huyền khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống,
cứ thế bắt đầu ăn.
Vừa ăn vừa uống rượu.
Trần Đức phát hiện Độc Cô Huyền cũng không thích nói chuyện, có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Nhưng cũng may hắn ta uống rượu vẫn tìm tới Trần Đức đế cụng ly.
“Thơm quá, không ngờ trên đảo Khốn Long vẫn tìm được một người hưởng thụ cuộc sống thế này, lâu rồi lão Béo tôi chưa được ăn một bữa ngon…”
Đột nhiên, một giọng đàn ông vang lẽn, ngay sau đó là một bóng người từ trên cao đáp xuống, đặt mông ngồi xuống, không hề khách sáo, cầm một miệng thịt nhét vào miệng, cắn vội.
Đó là một người béo tròn, cao tầm mét sáu, mét bảy, nhưng nặng ít nhất là hai trăm, thậm chí là ba trăm.
Cả người béo tròn, trông hết sức hiền hòa, miệng tươi cười cứ như tượng Phật Di Lặc.
Nhưng…
Bên hông lại đeo một con dao phay màu bạc.
Trên con dao vẩn còn máu tươi, chứng minh người này cũng khỏng hiền hòa như vẻ ngoài.
“Độc Cô Huyền?”
Người béo ăn được vài miếng rồi mới đế ý tới hai người khác trong bàn, hiển nhiên, người đó biết Độc Cô Huyền: “Món thịt rồng ngon như vậy, chắc chắn không phải là do mấy người làm rồi”.
Nửa câu sau, người béo đó nói với Trần Đức, vừa nói vừa uống hết một chén canh lớn: “Hà, không tệ, rất ngon, đúng là ngon quá. Này người anh em, hay là chúng ta làm quen nhau chút nhé, tôi là Tu La Tử, bình thường người ta hay gọi tôi là Bàn Tử”.
Tu La Tử?
Trần Đức không ngờ tên của một người béo thế này lại dùng tới hai chữ Tu La, đúng là hơi bất ngờ: “Trần Đức, tự Bát Hoang, bình thường mọi người cũng hay gọi tôi là Trần Bát Hoang”.
“Trần? Chẳng lẽ cậu đến từ nhà họ Trần?”
Tu La Tử nói: “Nghe nói lần này nhà họ Trần cử tên Trần Tử Phi kia tới mà?”
Quả nhiên, Trân Đức đã đoán đúng, lần này có người nhà họ Trần đến.
“Không dám giấu diếm, tôi không đến từ nhà họ Trần”.
Trần Đức bưng chén rượu lên: “Anh Béo, anh uống rượu không?”
“Rượu thì thôi khỏi, con người tôi chỉ thích ăn thôi không thích uống, hà hà”.
Bàn Tử và Độc cỏ Huyền là hai người tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, Độc Cô Huyền rất lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện, có cảm giác xa cách con người ta cả vạn dặm.
Rượu đến tay Độc Cô Huyền chẳng khác gì nước, uống hết chén này đến chén khác, thỉnh thoảng mới ăn được một ít.
cả quá trình đó rất ít khi lên tiếng.
Tu La Tử thì ngược lại, vừa ăn vừa nói, có giống Tu La tí nào đâu? Rõ ràng là một kẻ háu ăn, ăn đến mức miệng đầy đầu, đồng thời oán hận hoàn cảnh khắc nghiệt của đảo Khốn Long, biết thế đã không tới này kia.
Quan trọng hơn nữa là, Trần Đức có được một tin tức không tốt từ miệng hắn ta.
Đảo Khốn Long, không có đường ra!
Không sai!
Đảo Khốn Long chỉ có cửa vào.