Trong căn phòng rộng rãi, Chu Diệu Hoa đang nô đùa trêu ghẹo với ba người phụ nữ ngoại quốc ăn mặc mát mẻ.
Chu Diệu Hoa nằm trên giường, ba người phụ nữ giống như nô lệ của hắn ta, một người đang gọt hoa quả, hai người còn lại thì vuốt ve, hôn hít khắp cơ thể hắn từ trên xuống dưới.
xChu Diệu Hoa đắc ý dào dạt, thoải mái cực điểm, thích ý hưởng thụ loại hầu hạ khoan khoái này.
Bổng nhiên, không có bất kỳ lý do gì, Chu Diệu Hoa cảm nhận được một tia nguy hiểm đang giáng xuống.
Hẳn bất giác nhìn ra cửa.
Sắc mặt lập tức thay đổi.
Không biết từ lúc nào, cửa phòng đã đang đứng một người đàn ông cao tầm 1 m7 1 m8 mặc quần áo đen, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn hắn ta.
Cũng không biết người đàn ông đã đứng đó bao lâu, anh cứ lặng lẽ như một cọc gổ đứng sừng sững ở cửa ra vào.
Mà vài tên vệ sĩ đứng gác bên ngoài đã nằm sõng soài dưới đất.
“Mày con mẹ nó là ai? Lại dám xông vào chỗ của tao?”, một hồi kinh hãi ngắn ngủi qua đi, Chu Diệu Hoa rất nhanh đã bình tĩnh lại, vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh.
Ba người phụ nữ lúc này mới chú ý đến người đàn ông đang đứng ở cửa.
Tuy nhiên họ không hề kinh hoảng mà rất điềm tĩnh bình thản.
Bởi vì người đàn ông trước mặt họ tên là Chu Diệu Hoa!
Là con trai của gia chủ nhà họ Chu-Chu Hồng Vận!
v4 vùng trời toàn bộ vân Bắc này đều nằm trong lòng bàn tay của bố anh ta!
Có một người đàn ông như vậy ở bên cạnh, họ sợ cái gì?
Đừng nói đó là con người, cho dù là ma quỷ bọn họ cũng không sợ!
Đây cũng là lý do khiến Chu Diệu Hoa nhanh chóng lấy lại được sự trấn tĩnh, hắn vẫn nằm trên giường nhìn chằm chằm người đàn ông ở cửa, thản nhiên hỏi: “Mày con mẹ nó tới đây làm gì? Muốn cướp bóc hay là giết người?”
“Không cần biết mày tới đây làm gì, tâm trạng hôm nay của ông đây tốt vì gặp được ba vị minh tinh ngoại quốc này, cho mày một cơ hội sống đó”.
Chu Diệu Hoa nghiêng người, lấy ra hai cọc tiền trên bàn cạnh giường, ném xuống chân người đàn ông:
“Chỉ cần mày quỳ ở chỗ này, xem tao cùng ba cô gái này vui đùa, từ nay về
sau làm thuộc hạ của tao, sau đó mày có thể cầm lấy số tiền này đi”.
Chu Diệu Hoa tuy rằng rất phóng túng nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc.
Người đàn ông trước mặt này có thể lặng lẽ đánh gục những tên bảo vệ kia của hắn đã đủ để chứng minh thực lực của anh ta.
Vứt bỏ rác rưởi để giành được một cường giả vẫn rất đáng giá.
“Ồ”.
Người đứng ở cửa tất nhiên là Trần Đức, anh lạnh nhạt quét mắt nhìn Chu Diệu Hoa một cái: “Đáng tiếc, tôi không phải đến vì tiền mà là mạng người kia”.
“Cái gì?”