Thành Khuê Phong không dám gian dối nửa lời, cái chết gần đến, lão ta không cầu được sống, chỉ cầu có thể bảo vệ nhà họ Thành nguyên vẹn.
Kỳ tuyển chọn của học viên Vô Song chỉ còn không đầy 10 ngày nữa, chắc chắn Phương Tâm Ngọc sẽ đến, Trần Đức không ngại chờ thêm 10 ngày.
Anh nhìn Thành Khuê Phong không chớp, lạnh nhạt nói:
“Được, tôi hứa với ông sẽ không xuống tay với nhà họ Thành, về phần ông, tôi không có lý do gì để ông sống tiếp nữa”.
Trên người Thành Khuê Phong có sát ý, thứ sát ý này đã có sẵn từ đầu, đến bây giờ vẫn chưa hề mất đi.
Bởi vậy, Trần Đức không thế để lão ta sống.
Lão ta còn sống, chính là một quả bom không hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Trần Đức có bạn bè, anh em, người thân, đai đa số bọn họ đều là người bình thường, bọn họ không chịu nổi đòn thù của Thành Khuê Phong.
“Nếu như tôi muốn ông ta sống thì sao, lý do này đã đủ chưa?”, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của Lục Phong, ông ta bước tới trước mặt Thành Khuê Phong, chất vấn Trần Đức.
Lời Lục Phong rất cương quyết, giọng điệu tỏ ra không cho phép ai làm trái.
Thành Khuê Phong vui sướng như điên: “Lục tiền bối!”
“Ông không cần phải nói gì cả”.
Lục Phong cắt ngang lời anh, không đợi Trần Đức đồng ý, ông ta đã thản nhiên nói: “Dẫn người của ông đi đi, chuyện ở đây cứ để Lục Phong tôi xử lý”.
Lục Phong buộc phải xen vào việc của nhà họ Thành.
Thành Cực An có thể chết, Thành Kỳ Văn, Thành Kỳ Võ và những người khác cũng có thể chết, bởi vì bọn họ không thể nào làm dao động căn cơ của nhà họ Thành.
Nhưng Thành Khuê Phong thì… ông ta phải bảo vệ.
Bởi vì ông ta đã nhận của nhà họ Thành rất nhiều thứ, ví dụ như tiền tài, phụ nữ, còn có quyền thế.
Mọi người đều biết mối quan hệ thân thiết giữa ông ta với nhà họ Thành.
Lúc trước, ông ta đứng ra bảo vệ Trần Đức là vì cảm thấy nhà họ Thành rất an toàn, là bá chủ một phương.
Nhưng thế cục xoay chuyển, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Nói gì đi nữa thì…
Nếu nhà họ Thành gặp phải đại họa bực này ngay trước mặt ông ta, bất kể là ở thế tục hay Côn Luân Hư, thì ông ta cũng không biết giấu mặt vào đâu.
Huống chi, đối phương lại là một tên nhóc miệng còn hôi sữa.
“Vâng!”
Thành Khuê Phong vô cùng mừng rỡ, lồm cồm bò dậy, chuẩn bị rời đi theo lời của Lục Phong.