Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức hai mắt đang nhắm nghiền, lông mi khẽ nhúc nhích, đột nhiên mở hai mắt ra!

Trong tròng mắt, một tia tinh mang lóe lên, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

“Tỉnh rồi?!”

Trong con ngươi trong trẻo của Dư Tư Vũ lóe lên quang mang mừng rỡ, giống như nhìn thấy kỳ tích: “Trần Bát Hoang, anh… anh cuối cùng đã tỉnh rồi!”

“Cỏ Dư…”

Trần Đức quay đầu lại, định nói gì đó,

Đột nhiên Dư Tư Vũ liền nhắm mắt ngất xỉu!

Cỏ thật sự không kiên trì nổi nữa, không phải ai cũng như Trần Đức có thể chịu đựng vết thương

mang tính kéo dài Trần Võ Si mang tới.

Liên tiếp ba ngày chăm sóc Trần Đức, tâm lực cô ta đã quá mệt mỏi, có thể chống đỡ đến cuối đều là dựa vào tín niệm.

Dư Tư Vũ lúc này mặt đã không còn giọt máu, bệnh trạng trên mặt giống như người già tuổi xế chiều vô phương cứu chữa, ngay cả miệng môi cũng mất đi màu sắc vốn có.

“… Dư Tư Vũ, lần này thật sự thiệt cho cô rồi”.

Nhưng Dư Tư Vũ ngất xíu, Trần Đức tự lấm bẩm.

Lần này, không có Dư Tư Vũ, có lẽ anh đã thật sự chết rồi!

Mặc dù anh có huyết mạch Bất Tử Điểu, nhưng không ngăn nối một Trần Võ Si thật sự quá mạnh mẽ, sau khi thuật hư không thi triển, ấn vào hư không, một chưởng của hắn gần như muốn lấy mạng của anh.

Nếu không phải Dư Tư Vũ dốc hết toàn lực bảo vệ thần hồn và sinh mạng của anh, dù năng lực khỏi phục mạnh, e rằng anh cũng không có cơ hội khôi phục!

Lần đầu tiên Trân Đức lĩnh hội được sự khủng

Trên thực tế, anh đã tỉnh lại từ hai ngày trước!

Chỉ là anh không mở mắt, mà hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thần hồn, không ngừng diễn hóa, suy diễn trận đánh giữa anh và Trần Võ Si.

Căn cứ vào thực lực mà anh bày ra, tưởng tượng các loại chiến đấu có khả năng phát sinh.

Hai ngày nay, anh đã thu hoạch cực lớn.

Sắp đột phá Thánh Tổ, cách Đại Năng chí kéo một chân bước vào cửa.

Trần Đức đứng lên, anh lấy ra một bộ trường bào từ trong nhẫn nạp mặc lên người.

Lại ỏm lấy Dư Tư Vũ trong bồn nước ra, ôm cô ta trở về phòng, đích thân cởi bộ quần áo dính máu trên người cõ ta ra, sau đó lại thay một chiếc váy mới tinh.

Tiện thể.

Trần Đức lại cắt đầu ngón tay mình, đưa tới đôi môi hồng hào của cô ta.

Máu tươi từ đôi môi hồng nhỏ nhắn chảy xuống cổ họng, có thể thấy rõ gương mặt xinh xắn của Dư Tư Vũ dần hiện lên vẻ hồng hào.

Khoảng vài ba phút sau, Trần Đức thu tay lại, bắt đầu luyện đan đế chữa trị vết thương ngoài da cho Dư Tư Vũ.

Vết thương của cô ta rất nặng.

Nhưng với Trần Đức thì vẫn bình thường.

Mất khoảng một đêm, sáng sớm ngày hôm sau thì Dư Tư Vũ đã hoàn toàn thức tỉnh, hơn nữa còn có thể tự hoạt động được.

Chẳng qua, nếu muốn quay lại được trạng thái mạnh mẽ nhất thì vẫn cần một khoảng thời gian ngắn.

“Anh Trần… cảm ơn anh chuyện lần trước”.

Câu đầu tiên Dư Tư Vũ nói sau khi tỉnh lại chính là: “Nếu không có anh, có lẽ tôi đã chết rồi”.

“Nếu không phải do tôi, chắc anh đã không gặp phải nhiều phiền toái như thế”.

Trần Đức cười nói: “Cô Dư, vết thương của cô chỉ vừa mới khá hơn chút thôi, tốt nhất là đừng nói quá nhiều”.

Dư Tư Vũ gật đầu, im lặng một lát, lại cười khố nói: “Anh Trần… Nếu anh không ngại thì có thể gọi tôi là Tư Vũ, bây giờ tôi đã không còn là cỏ này cậu kia nữa rồi”.

“Được, cô cũng có thể gọi tôi là Trần Đức, hoặc là Trần Bát Hoang”.

Trần Đức nói: “Vết thương của cô vẩn chưa khỏi, không thích hợp tham gia vào chiến đấu ở đảo Khốn Long, trong khoảng thời gian này cô cứ ớ lại cung điện đi, đám cảnh Thục Vân đã chết rồi, có lẽ sẽ không ai đến tìm cô gây chuyện nữa, mặt khác, tôi cũng sẽ bày trận văn để giúp cô che giấu hơi thở”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK