Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức không đi,

Không chỉ không đi, anh còn trực tiếp đi vòng qua cái tên gọi là đội trưởng này, đi thẳng vào bên trong Đan Môn.

Vẫn là câu nói đó, tốn thất một viên Bạch Ngọc Xích Dương Đan không thành vấn đề, hôm nay anh phải vào sát hạch!

‘Thằng nhãi, lời của ông nội cậu cũng không nghe sao?”, ánh mắt đội trưởng Diêm thoáng qua vẻ lạnh lẽo, ông ta đứng chặn trước mặt Trần Đức.

Trần Đức cau mày,

Ông nội?

Ha ha!

Bảo anh cút, anh có thể làm như không thế, cũng có thể xem đối phương lè con ruồi không muốn tranh cãi.

Nhưng,

Giờ phút này, Trần Đức đã có chút tức giận, nhìn chầm chằm đội trưởng Diêm nói: “Cho ông 3 giây, quỳ xuống xin lỗi đi!”

Đội trưởng Diêm cười, ông ta kiêu ngạo như vậy và dám ăn chặn Bạch Ngọc Xích Dương Đan là đã có suy xét hết rồi!

Đầu tiên, trên người tên đứng trước mặt hoàn toàn không có dao động linh khí, thậm chí ông ta còn không cảm nhận được sự tồn tại của Kim Đan!

Thứ hai, người này lại đến từ Lưỡng Nghi Tông -một thế lực hạng ba. Nói là hạng ba chứ thực ra ở trong mât họ cái thế lực rác rưởi ấy căn bản không xứng!

Có thế nói, ông ta hoàn toàn có thế bât chẹt được Trần Đức!

“Cho tôi 3 giây? Sao, định đánh nhau hả? Một người ngay cả dao động linh khí cũng không có mà muốn ra tay với ông đây sao?”

“Đúng vậy”.

Cùng lúc đó, một giây trước Trần Đức vần đứng im lại bất ngờ ra tay!

Một bàn tay trực tiếp tát thắng về phía đội

trưởng Diêm!

Tốc độ và sức mạnh cúa anh khúng bố, kinh khủng cỡ nào?

Há là một võ giả Thiên Tôn cảnh có thể cản được? Thậm chí, đội trưởng Diêm còn chưa kịp phản ứng thì một cái tát ấy đẫ tát lên mặt ông ta.

Chát!

Một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, đội trưởng Diêm trực tiếp bị tát bay, ông ta phun ra cá răng lân máu, miệng cũng bị Trần Đức tát cho sái quai hàm!

Đội trưởng Diêm ôm lấy mặt cuộn người trên mặt đất, trong lòng hoảng sợ không thôi!

Lúc này, ông ta cũng không dám nổi lên cái suy nghĩ trả thù hay đánh trả!

Bởi vì, trong nháy mắt ban nãy, thanh niên trước mặt hoàn toàn có thế lập tức giết chết ông ta!

Khi một cái tát trông như rất bình thường kia hạ xuống, Kim Đan và Linh Hải trong người ông ta đã bị khóa lại, chẳng thể nào vận chuyển linh khí!

Giờ đầy, trong lòng đội trưởng Diêm chỉ còn lại nỗi kinh ngạc và sợ hãi!

“Mồm miệng sạch sẽ chút, biết không? Kế tiếp sẽ không may mân như vậy nữa đâu”, Trần Đức đi đến trước mặt ông ta, lấy Bạch Ngọc Xích Dương Đan từ trong ngực ra, cong ngón tay búng một cái bân vào miệng đội trướng Diêm.

Chẳng mấy chốc, vết thương của ông ta đã dùng tốc độ mà mât thưởng có thể nhìn thấy được khôi phục. Tuy vẫn chưa khỏi hần, nhưng cũng khôi phục được 50 60%.

“Giờ, tôi có thế đi vào chưa?’, Trần Đức nhìn ông ta, bình tĩnh hỏi.

“Có… có thế, thưa cậu, mời cậu đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi!”, sắc mặt đội trướng Diêm tái nhợt, sự kiêu căng và ngạo mạn trước đó đều biến mất sạch sành sanh, tràn ngập vẻ kính cẩn nói.

Vân Tiêu Giới chính là như vậy, anh mạnh thì sẽ nhận được sự tôn kính và nể sợ!

Yếu thì chỉ có thế bị bắt nạt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK