TÔ Dịch Khôn nhận lấy thẻ chứng nhận, thần niệm tiến sâu.
Liền sau đó, khuôn mặt già của ông ta cứng lại, tay cầm thẻ chứng nhặn cũng hơi run lẽn!
Mẹ nó!
Con chó cái Lăng Yến, suýt nữa hại chết ông ta!
Thẻ chứng nhận trong tay ông ta, lại… là cấp chí tôn!
Thẻ chửng nhận Hương Mãn Viên, phân ra tam phấm thượng trung hạ, nhưng trẽn thượng phẩm còn có cấp chí tôn!
Đảy là thẻ chứng nhận tôn kính nhất, cao cấp nhất Hương Mãn Viên!
Buối sự kiện Bồng Lai đáo Định Thiên, thẻ chứng nhặn cấp chi tôn, không có nhiều, chỉ có mười tấm!
Hơn nữa, chỉ có người cấp rất cao của đảo Định Thiên mới có thế có tư cách phát ra.
Người có thẻ chửng nhận chí tôn, được hưởng tất cả dịch vụ của Hương Mãn Viên, đừng nói một con thú nhỏ tè bậy ở đây, kế cả ị trên đầu Lăng Yến, cũng tuyệt đối không vấn đề!
“Cậu Trần!”
Gần như cùng lúc, Tô Dịch Khôn khom lưng chín mươi độ hành lề!
Tuy ông ta rất mạnh, nhưng đây là quy tắc!
Đảy cũng là thỏa thuận đã ký giữa người chế tài và đảo Định Thiẽn và Hương Mần Viên, buộc phải phục tùng quy tắc.
Không phục?
Chết!
Bất luận đối phương là ai, chỉ cần có thẻ chứng nhận cấp chí tôn thì là khách quý!
Khách quý trong khách quý!
Cho nên Tô Dịch Khôn hành lễ không hề do
dự.
Sau lưng ông ta toát hết mồ hối lạnh, cũng may ông ta nhanh trí, nếu không chết chắc rồi.
Hai tay Tô Dịch Khôn cầm thẻ chứng nhận, hai cánh tay cũng run lên: “Cậu Trần, lão có mát mà không thấy Thái Sơn, không biết cậu Trần là khách cấp chí tôn, xin cậu Trần thứ lỗi!”
“Cấp chí tôn?”
Trần Đức ngấn người, anh chưa từng nghĩ thẻ chứng nhận có cấp bậc gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Tô Dịch Khôn, hình như cấp bậc này rất cao.
Cô gái Vân Tịch Dao đó, hình như… cũng không tệ?
“Cái gì? Cấp chỉ tôn?”
Tô Dịch Khôn vừa dứt lời, sắc mặt Quách Khai nghiêm lại.
Hẳn ta đâu thế không biết cấp chí tôn có nghĩa là gì?
Hắn ta, chiến thần Quách Khai, ngàn tuổi xếp hạng thứ chín, cũng chỉ có thế lấy được một tấm thẻ chứng nhận thượng phẩm!
Sờ Kiều bên cạnh hắn ta chỉ có thế lấy được thẻ chứng nhận trung phấm.
Còn tên nhóc ba mươi tuổi đó lại có thẻ chửng nhận cấp chí tôn?
Không chí hắn ta, những người xung quanh cũng không dám tin.
Tại sao?
Tại sao anh có thế có thẻ chứng nhận cấp chí tôn?
Tô… Tô lão, liệu… liệu ông cỏ nhìn nhầm không?”
Sẳc mặt của Lăng Yến trở nên trắng bệch như chết, ngay cá đôi môi đỏ cũng như sơn một lớp sơn trâng, giọng lâp bầp, run run: “Làm sao có thể là thẻ chứng nhặn cấp chí tôn? Anh ta… anh ta mới ba mươi tuối, có lẽ còn chưa đến ba mươi, không thế nào, tuyệt đối không thế nào…”
Lăng Yến rất hoảng loạn.
Thực sự rất hoảng loạn.
Người chế tài xuất hiện, ắt sẽ có máu cháy!
Có ý gì?
Cũng có nghĩa là giữa cô ta và Trần Bát Hoang, ầt có người phải chết!
Nếu thẻ chứng nhận trong tay Trần Bát Hoang thực sự là thẻ cấp chí tôn, cỏ ta chết chầc!
“Tô lão, ông xem lại đi, xem có phải là thẻ giả không?”
Lãng Yến sắp òa khóc, tim đập điên cuồng, Tô Dịch Khôn ngấng đầu, nhìn cô ta một cái.
Liền sau đó, lập tức đố ngã xuống đất như sào trúc.
Chết!
Tô Dịch Khôn không cho cô ta cơ hội, giết ngay tại chồ!
Hơn nữa, ỏng ta vung tay.
Thi thế của Lăng Yến hóa thành tro bụi ngay tức khắc, không còn lại gì, như chưa từng xuất hiện, thủ đoạn dứt khoát, không hề dây dưa kéo dài.
Sau đó, ông ta bố sung nói: “Cậu Trần, tôi thay mặt Lăng Yến xin lỏi cậu, xin lỗi!”
“Đúng là quyết đoán…”