Năm ngón tay nắm lại, dùng sức bóp một cái, một tiếng trầm đục chợt vang lên, Quan Vân Dương ngã bịch xuống đất!
Trong măt Quan Vân Dương đã không còn chút sức sống nào, chí còn lại sự không cam, khó hiếu, chấn động, sợ hãi và ngờ vực!
Ngọn lửa vần đang nuốt lấy ông ta.
“Xin lỗi nhé, tôi đúng là có thể giết chết ông”, Trần Đức nhàn nhạt nói một câu.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Quan Vân Dương đã hoàn toàn bj Ly Hòa đốt thành tro. Ngọn lửa hóa thành một luồng sáng nhạt bay vào trong cơ thế, dung hợp vào máu của anh.
“Bịch!”
Giờ phút này, Trần Đức ngồi bệt xuống đất, cuối cùng cũng không thể đứng nổi nữa!
Anh đã quá mệt mỏi, trận chiến với Quan Vân Dương chắc phải vượt qua gần hai cánh giới lớn, mổi một chiêu, mổi một bước và mổi động tác đều gặp phải áp lực rất lớn.
Cao thủ cỡ đó, dù là sứ dụng Ly Hỏa thì anh cũng chì có thế lén thả nó ra trong khi Bát Hoang Ấn
gây ra chấn động to lớn, không thì sẽ bị đối phương phát hiện.
Linh Lung vì đại trận Khô Hàn đã rất suy yếu, nên anh hoàn toàn không thế mượn sức mạnh cúa cô ta, chỉ đành dựa vào chính mình.
Trận chiến này có thế nói không bước nào là không nguy hiếm và chấn động!
Hiểm hiếm thắng thám!
Đôi mắt ngự thú chùn bước, hơn 100 ngàn linh thú như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lùi vào trong núi Linh Thú, Kình Thiên Tông cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm.
Bọn họ rất thám!
Hơn 10 ngàn người đến, giở lại chỉ còn chưa đến 3000!
Trên trường Luyện Võ, lọt vào trong tầm mắt đâu đâu cũng là máu tươi, xác chết và thi cốt không được đầy đủ.
Xác chết khắp nơi, máu tươi nhuộm đẫm mất
đất!
“Quan Vân Dương đã chết, các người còn không bỏ vũ khí xuống, tự phong linh hái, khoanh tay chịu trói sao!”
ĐỒ Trường Sinh là người đầu tiên đi đến trước mặt Trần Đức, nhìn hình ảnh ấy mà hết sức chấn động. Song, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, hét lên điếc cả tai!
Thoáng chốc, 3000 người còn lại lập tức nhìn thấy xác chết của Quan Vân Dương.
Giờ phút này, họ thật sự hoảng!
Tông chủ, trường lão Kình Thiên Tông đều bò mạng, mà họ tuy còn sống, nhưng cũng bị thương nặng.
Lúc này, sao có thế không hoáng cho được?
Cả đám đều dứt khoát tự phong linh hải, đầu hàng!
“Thắng?”
“Chúng ta thắng rồi!”
“Ha ha, chúng ta thắng fôi!”
Mấy ngàn đệ tử Lưỡng Nghi Tông thấy cảnh đó đều vô cùng kích động, ngửa mặt lên trời cười to!
Trần Bát Hoang dùng sức một người dẹp yên toàn bộ Kình Thiên Tông!
Cảnh tượng khó tin đầy chấn động ấy nếu không được nhìn thấy tận mắt thì ai mà dám tin cơ chứ?
Bỗng dưng, hết người này đến người khác như thủy triều xông về phía Trần Đức.
‘Bát Hoang sư huynh!”